Quyển 7 - Chương 21: Ngoại truyện - Tiểu kịch trường - Nếp Nếp

339 15 0
                                    

Đây là câu chuyện xảy ra sau khi Lục tiểu công và Quan tiểu thụ chung sống hài hòa với nhau.

______

Ôn Tĩnh Hàn đứng tựa cửa phòng làm việc, nói: "Hôm nay là tết Nguyên Tiêu. Gần đây không có vụ án nào, mọi người về sớm ăn tết đi."

"Hoan hô!" Mọi người hò reo mừng rỡ, nhanh nhẹn thu dọn đồ đạc, chạy mất tăm.

Nhìn Quan Cẩm ngồi thừ người ra ghế, Ôn Tĩnh Hàn hỏi: "Sao còn chưa về?"

"Về nhà lại phải tự nấu cơm trưa. Tôi định ăn xong mới về." Quan Cẩm đứng dậy duỗi lưng, tắt máy tính, chuẩn bị xuống nhà ăn.

"Trưa nay có món bánh trôi đó. Tôi muốn ăn với vừng!"

"Dì ơi, để con một suất nha!"

Mấy viên cảnh sát trẻ gọi với qua cửa.

Quan Cẩm cầm khay thức ăn của mình đi ngang qua đó, vô tình nhìn lướt qua. Bánh trôi? Cái thứ tròn vo đó ăn được sao? Trông như quả bóng bàn vậy ... Quan Cẩm chưa đón tết Nguyên Tiêu bao giờ, cho nên vẫn duy trì thái độ cẩn thận e dè với các món ăn ngày hội.

Cô cảnh sát ngồi bên cạnh cẩn thận cắn bánh trôi, kéo đũa một cái, ở mép liền dính chút vỏ bánh dai mềm. Cô nàng vừa ăn vừa xuýt xoa: "Woa woa, nóng quá!"

... Quan Cẩm lại càng cách xa loại thực phẩm phi khoa học này hơn.

Về đến nhà, Lục Vân Dương vẫn chưa trở lại. Quan Cẩm tắm rửa xong thì nằm trên salon vui vẻ xem Conan.

Không biết qua bao lâu, cửa mở, Lục Vân Dương xách theo túi đồ ăn vào nhà.

"Nếp nếp, hôm nay có ngoan không?"

Nếp nếp? Là cái gì?

Quan Cẩm chớp mắt mấy cái.

Lục Vân Dương đặt thức ăn lên bàn, đến chỗ salon, ôm Quan Cẩm vào lòng nắn nắn hôn hôn, yêu chiều nói: "Nếp nếp nhà ta mềm quá đi."

...

...

...

Anh bị ấm đầu hả? Quan Cẩm không biết Lục Vân Dương làm trò gì, chỉ đành lấy bất biến ứng vạn biến.

Nhưng, tại sao cơ thể lại khó di chuyển thế này? Sao hôm nay Lục Vân Dương lại to thế? Quan Cẩm cúi đầu nhìn, mắt suýt lọt tròng.

Cái thân hình trắng trắng tròn tròn này là của mình sao? Mình béo thế này từ bao giờ? Hơn nữa, hình như còn nhỏ đi nhiều nha! Quan Cẩm giãy ra khỏi lòng Lục Vân Dương, lúc la lúc lắc chạy đi soi gương. Trong gương là một viên trắng trắng tròn tròn mũm mĩm, mặt bánh bao, mắt quả hạnh, nhìn kiểu gì cũng tháy giống ... bánh trôi ORZ.

Lục Vân Dương lấy từ sau lưng ra một thứ: "Tặng em này. Anh vừa nhìn thấy nó liền nghĩ nó rất hợp với em." Nói rồi đem bộ quần áo trắng toát bông xù mặc vào cho Quan Cẩm.

Quần áo gì đây, trên mũ còn có tai là thế nào!

"Trông em thế này đáng yêu quá, chỉ muốn nuốt luôn thôi." Lục Vân Dương ôm lấy hắn, "Giống như bánh trôi ấy, cắn một cái là lộ ra phần nhân nong nóng, mềm mềm, ngọt ngọt ..." Vì thế, anh vừa nói vừa bắt đầu cắn vỏ bánh.

AAAAAAAA!

"Hung thủ ... chính là anh!" Quan Cẩm ngồi bật dậy thở hổn hển. Trên TV, Conan vẫn đang phá án.

Fuck, sao lại mơ giấc mơ đó! Sấm giật đến ngoài cháy trong nhũn. Chẳng lẽ là xem hoạt hình Nhật Bản nhiều quá sao?

Lúc Lục Vân Dương về nhà, mở cửa ra liền thấy Quan Cẩm ngồi nghiêm chỉnh trên ghế salon đọc Luật pháp và Đạo đức.

"Sao hôm nay đột nhiên quan tâm dân sinh thế?" Lục Vân Dương đổi giày, để túi thức ăn lên bàn, mỉm cười đi về phía Quan Cẩm.

Cảnh tượng này cũng quá quen nha! (Gào thét – ing)

"Anh?" Quan Cẩm rối rắm, "Anh không mua cái gì kỳ quặc chứ?"

"Kỳ quặc?" Lục Vân Dương cẩn thận ngẫm lại, "Ngoài bánh trôi ra thì chẳng có gì đặc biệt cả."

Nó là thứ kỳ quặc nhất đó!

"Cái thứ vừa dính vừa dai đó có gì ngon đâu." Quan Cẩm ra vẻ đề phòng.

"Em chưa ăn sao biết không ngon? Món này do đầu bếp ở nhà anh cả làm đấy. Vị đầu bếp này làm các món bánh kiểu Trung Quốc truyền thống là ngon nhất." Lục Vân Dương vào phòng bếp rửa tay, bắt đầu nấu một bữa thịnh soạn.

"Cần tôi giúp không?" Quan Cẩm đứng ngoài cửa nhìn anh.

"Em lấy một ít rượu vang ra cái cốc này đi. Sau đó chờ ăn cơm là được rồi." Lục Vân Dương cười yêu chiều.

Quan Cẩm rùng mình, im lặng đi tìm rượu. Sao cứ có dự cảm xấu quanh quẩn trong lòng thế này ...

Sau bữa cơm linh đình, Quan Cẩm thỏa mãn xoa bụng: "Không tồi. Dạo này tay nghề có tiến bộ. Tiếp tục cố gắng."

"Tuân chỉ." Lục Vân Dương đứng dậy, "Chắc bánh trôi được rồi."

Quan Cẩm lập tức chuyển từ trạng thái biếng nhác sang căng thẳng: "Còn ăn nữa?"

"Coi như món tráng miệng, ăn mấy viên là được rồi. Hôm nay là tết Nguyên Tiêu mà." Lục Vân Dương bê bát bánh trôi ra, "Nếm thử đi. Nhân hoa quế đấy, đặc biệt lắm. Nhưng vẫn còn nóng, ăn từ từ thôi."

Quan Cẩm nhìn anh, gắng gượng cầm đũa lên, chọc một viên bánh trong bát.

"Mềm lắm đúng không?"

Mềm cái con mịa anh ... Quan Cẩm cực ghét từ này. Sau đó xiên một viên bánh trôi bỏ vào miệng, cẩn thận cắn một miếng.

Bột gạo nếp vừa mềm vừa dẻo, nhân bên trong còn nóng, nhưng rất ngon, ngòn ngọt, hương hoa quế còn vương trên đầu lưỡi.

"Ngon mà." Lục Vân Dương dùng câu khẳng định.

"Tạm chấp nhận được." Quan Cẩm ăn một mạch hết bát bánh trôi tạm chấp nhận được đó.

"Ăn no rồi, bây giờ đi xem hội đèn lồng đi, cho tiêu cơm." Lục Vân Dương kéo người làm biếng nào đó xuống lầu.

"Đèn có gì đẹp đâu ..."

Hội đèn lồng rất náo nhiệt, người người qua lại tấp nập. Quan Cẩm cắn mứt quả, tay xách đèn lồng, di chuyển giữa biển người một cách khó khẳn.

"Đèn lồng bẹp rồi." Quan Cẩm giật giật khóe miệng.

"Không sao, ra ngoài rồi mua cái mới." Lục Vân Dương không để ý, cố gắng kéo người ta vào lòng. Chen chen chúc chúc, đúng là nơi tuyệt vời để xúc tiến tình cảm

"Anh cố ý đúng không, tận dụng thời cơ để ăn đậu hủ. Có thấy ấu trĩ không hả!" Quan Cẩm nhìn thấu ý đồ của anh.

Lục Vân Dương chẳng hề ngại ngùng, nhoẻn miệng cười: "Người đã rơi vào bể tình thì còn nói gì đến lý trí với cả chín chắn."

Lại một biển người xô vào.

Lục Vân Dương: o(v)o

Quan Cẩm: (#‵′)凸

"Em xem, có đố đèn kìa." Để phòng ngừa lửa lan rộng, Lục Vân Dương dứt khoát dời sự chú ý sang chuyện khác.

Quan Cẩm quả nhiên mắc mưu, lập tức chen đến chỗ đó xem thế nào.

Rất nhiều đèn kéo quân có dán câu đố. Bao người châu đầu ghé tai thảo luận, thỉnh thoảng lại nghe "Đúng rồi, anh giỏi quá!" hoặc là "Đờ, lừa đảo quá đi!".

Quan Cẩm nhìn một câu đố đèn đằng trước: "Một đàn vịt mở hội nghị?"

"Đố mẹo đây mà. Cũng mới mẻ nhỉ." Lục Vân Dương bình luận.

Quan Cẩm không thèm để ý đến anh, cau mày suy nghĩ đáp án, như thể không đoán ra quyết không rời đi.

"Có đáp án chưa?" Lục Vân Dương cũng không vội, đứng bên cạnh chờ hắn.

"... Đại hội nhân viên ngưu lang?"

"Phì ha ha ha, em yêu, em đáng yêu quá đi." Lục Vân Dương không nhịn được, cười phá lên.

"Cười cười cái đầu anh! Giỏi thì đoán đi." Quan Cẩm cảm thấy lòng tự trọng bị tổn thương.

"Cái này là câu đố ngược nghĩa. Một đàn vịt mở hội nghị, đáp án đương nhiên phải là 'Vô kê chi đàm' (Lời nói vô căn cứ) rồi."

(*) Giải thích câu đố: Một đàn vịt mở hội nghị (一群鸭子开会) tức là không có gà trong sốđó. Không có gà tức là"vô kê– 无鸡" – (Kê là âm Hán Việt, nghĩa là 'gà'). Mà từ "vô kê – 无稽" nghĩa là không có căn cứ, chữ "稽" có âm đọc giống chữ "鸡", đều là "jī". Vậy nên đáp án là "Vô kê chi đàm" –无稽(鸡)之谈.

"... Không có cá, không có voi, cũng chẳng có hươu cao cổ! Tại sao chỉ nói đến không có gà?" Quan Cẩm căn cứ vào thái độ nghiêm túc của người nghiên cứu khoa học, cố gắng đòi lại thể diện bằng lý lẽ.

"Em nói vậy không phải không có lý. Nhưng trong số các thành ngữ tục ngữ chỉ có câu này là phù hợp thôi." Thấy Quan Cẩm sắp dựng ngược lông mày lên liền bổ sung, "Nhưng quả thật câu đố này có trăm ngàn chỗ hở, trình độ quá kém."

Nói vậy còn nghe được, hừ.

Quan Cẩm hoàn toàn không nhận ra cái bản chất mất tự nhiên ngạo kiều của mình ngày càng được thể lộ rõ, mà người nọ còn lấy đó làm vui, không những không sửa mà còn dung túng cho nó.

"Câu này chỉ có một chữ thôi à?" Quan Cẩm cúi đầu nhìn, đen mặt.

"Quai?" Lục Vân Dương cũng nhìn thấy.

Hôm nay Quan Cẩm khá là mẫn cảm với mấy từ thế này, lập tức khinh thường: "Cái này là cái gì? Đáp án là thành ngữ chắc?"

Lục Vân Dương quan sát một lúc: "Một chữ thì chắc là đố hình chữ ... Anh biết rồi."

"Cái gì?"

"Thặng nhân bất chuẩn. Chữ "thặng" bỏ đi một chữ "nhân". Anh chỉ nghĩ được từ này thôi."

(*) Chú thích: Chữ "thặng – 乘" (thừa thãi) bỏ đi một chữ "nhân –人" sẽ thành chữ "quai – 乖" (ngoan ngoãn).

Đệt, ức hiếp ông đây là người nước ngoài hả!

Đến chỗ đáp án xem, quả nhiên Lục Vân Dương đoán đúng. Quan Cẩm khẳng khái "thưởng" cho anh "được" đi mua thêm hai cái đèn lồng cho hắn về nhà chơi.

"Mệt chết đi được." Quan Cẩm vừa về nhà là chui vào phòng tắm, tắm rửa sạch sẽ rồi nhào lên giường cuộn chăn thành bánh bông lan, chuẩn bị đi gặp Chu Công.

Nhưng, Lục Vân Dương là một anh chồng ghen tuông đạt tiêu chuẩn, kiên quyết không cho phép vợ mình đi gặp "người đàn ông" khác, cho nên trèo lên giường cố gắng biến bánh bông lan thành bánh nướng áp chảo. Quan Cẩm bị ép thò đầu ra khỏi chăn.

"Anh không thể ngủ yên một ngày được à?"

"Người yêu nằm bên cạnh, anh mà thờ ơ thì phải đi gặp bác sĩ rồi." Lục Vân Dương tiếp tục sự nghiệp cởi áo ngủ.

Quan Cẩm đá anh một phát, "Để tôi ở trên."

"Cưỡi? Anh thích."

"Cút."

Hai người quần nhau trên giường một lát, Lục Vân Dương nhổm dậy nhìn người nào đó nằm dưới thân mà không cam lòng: "Hay là thế này đi. Anh đố em một câu, nếu em trả lời đúng anh sẽ làm theo ý em, nếu em trả lời sai thì phải nghe theo lời anh, thế nào?"

Quan Cẩm cảnh giác nhìn anh: "Chắc chắn là anh đang định gài bẫy tôi. Không cần giải thích."

"Vậy em có muốn nằm trên không?" Lục Vân Dương cúi đầu mút lên cổ hắn.

Quan Cẩm run lên nhè nhẹ: "Ai sợ ai!"

"Lúc nãy anh nhìn thấy một câu đố thế này. Tám anh em cùng ngắm trăng. Đáp án có một chữ."

Nếu là bẫy thì chắc chắn phải liên quan đến mục đích tối nay của Lục Vân Dương. Mà mục đích của người này chính là đè mình. Bị đè? Hai chữ rồi. Đè? Hình như ngược đối tượng rồi. Tám anh em cùng ngắm trăng ... nghe có vẻ khẩu vị nặng ... Mình đang nghĩ gì thế này!

"Lâu thế rồi, có đáp án chưa? Em đừng mong lấy cớ này để kéo dài thời gian."

"Ai kéo dài thời gian chứ ... Tôi không biết đấy, vừa lòng chưa!" Quan Cẩm ngạo kiều xoay mặt đi.

"Em đã nhận thua vậy phải nghe lời anh."

"Làm gì?" Rụt lại đằng sau.

"Tám anh em cùng ngắm trăng đương nhiên là ... 'Cởi' rồi."

(*) Chú thích: Tám anh em cùng ngắm trăng –八兄弟赏月, đáp án là "thoát – 脱" (cởi). Trong chữ "脱" vừa có chữ "nguyệt – 月" vừa có chữ "huynh –兄", trên đầu chữ 'huynh' chính là chữ "bát – 八" viết ngược. Thật ra bộ '月' có thể là bộ Nguyệt hoặc là bộ Nhục (thịt), nhưng viết y chang nhau nên lắm lúc cũng khó suy.

...

"Lục Vân Dương, anh là cái đồ không biết xấu hổ đệ nhất thiên hạ!"

"Quá khen quá khen."

"Này, còn chưa kéo màn."

"Đằng nào cũng không ai thấy đâu mà. Lại nói, hôm nay trăng sáng, chúng ta nhân tiện hấp thụ tinh hoa ánh trăng luôn đi."

"Anh là hồ ly tinh à, hấp thụ tinh hoa cái gì, thần kinh!"

"Hồ ly tinh là em đó. Em chẳng có chút tự giác nào cả, nếu không sao anh lại vừa nhìn thấy em đã muốn làm chứ?"

"Đó là vấn đề của anh. Này!"

Lục Vân Dương nắm chặt eo Quan Cẩm, môi bồi hồi ở vùng xương quai xanh, thỉnh thoảng cắn nhẹ một cái. Tay kia mò vào trong áo, vuốt lên làn da mịn màng ấm áp.

"Ưm ha ... Chẳng phải trong nhà không có thứ đó sao? Anh định làm chết tôi đấy à?" Quan Cẩm thở gấp, giọng nghe như nhũn ra.

"Sao anh nỡ chứ." Lục Vân Dương nhổm dậy, mò dưới gối lấy ra thứ gì đó, rồi lại nhanh chóng cúi người xuống.

"Lấy ở đâu đấy?"

"Mới mua hôm nay lúc tan ca."

"Anh còn bảo là không mua cái gì kỳ quặc!"

"Cái này thì có gì kỳ quặc? Đồ vật cần chuẩn bị khi 'yêu' mà."

"A ... nhẹ thôi, khốn nạn." Cả người Quan Cẩm mềm như bún.

"Em yêu, hôm nay trông em cứ như bánh trôi nếp ấy, làm người ta chỉ muốn cắn một cái thôi."

"Xuống địa ngục đi chứ nếp với chả nếp!" Tôi hận cái từ xui xẻo này!

Ngoài kia, trăng tròn sáng rọi kéo một áng mây che mặt. Thật là khó sống mà, con người bây giờ chẳng biết xấu hổ, ngay cả màn cũng không kéo! Xem đông cung sống kiểu này nhiều sẽ hại thận đó!


Chuyên án - Hồ sơ đặc biệtNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ