11+5-3.

175 19 13
                                        

Trương Hàn nhìn vật mà Cung Tuấn gắp được mà không kiềm lòng được vui vẻ.

Là một cái khẩu trang.

Chỉ là một cái khẩu trang nhưng rõ ràng nó có thể giúp cho bọn họ trong việc điều tra án thế nào.

.

Khẩu trang được Triệu Phiếm Châu đem đi giám định, kết quả lại thật lạ lùng.

Trên chiếc khẩu trang này có dính máu.

Nhưng vết máu này.

Không thể là của người đó được.

.

Cung Tuấn đưa Trương Triết Hạn về nhà, tiếp tục chăm lo cho anh. Việc điều tra án đã sắp xong, Triệu Phiếm Châu bảo có thể đã điều tra ra được hung thủ, nhưng chuyện này vẫn cần phải họp lại và giám định kỹ càng thêm một lần nữa. Vì vậy mà có thể loại Trương Triết Hạn khỏi diện tình nghi.

"Em muốn ăn gì? Chốc nữa anh lên trụ sở họp một chút rồi về mua cho em?"

Anh ngồi trên sofa, lẳng lặng nghe Cung Tuấn nói chuyện mà xém chút quên mất phải trả lời hắn. Đến khi Cung Tuấn tiến đến gần, Trương Triết Hạn mới hoàn hồn, tự nghĩ mấy hôm nay mình lơ đãng quá mức.

"Ăn sao? À ăn, ăn gì cũng được. Cay một chút là được."

Bên ngoài trời đổ mưa, Cung Tuấn rời khỏi nhà để lại không gian lạnh lẽo bao phủ lên đôi vai gầy của Trương Triết Hạn. Anh thẩn người, suy nghĩ về cái đêm hôm gặp phải người kia.

Là đàn ông, cao bằng anh. Thân thủ nhanh nhẹn, Trương Triết Hạn nếu không phải là người từng học võ hẳn là đã bị xử ngay từ chiêu đầu tiên rồi.

Lúc đó, anh nhìn xuống giày của tên đó.

Là một đôi giày đen, có đường kẻ trắng.

Trương Triết Hạn nhớ, lúc đó mình có để ý đến một điều đặc biệt trên đôi giày, nhưng bây giờ lại không thể nhớ được điều đó là điều gì. Anh vò đầu bức tóc, cảm thấy thật khó chịu.

Chỉ là đột nhiên nhìn thấy chiếc áo phông xanh của Cung Tuấn treo ở ghế, đột nhiên nảy sinh ra một ý nghĩ.

Trương Triết Hạn bước tới, đem chiếc áo đó cầm lên rồi đưa lên mũi mình ngửi ngửi.

Thật dễ chịu, mùi pheromone của Cung Tuấn bao trùm hết chiếc áo này. Cái mùi khiến anh an tâm chìm vào giấc ngủ suốt mấy đêm khổ sở này. Trương Triết Hạn quyết định lấy áo của hắn ôm lấy nằm xuống giường đi ngủ.

.

Triệu Phiếm Châu đưa bản giám định cho Trương Hàn. Đội trưởng Trương ra lệnh cho cậu trình bày, Triệu Phiếm Châu nghe theo liền nói.

"Mẫu xét nghiệm lần này thu thập được là vết máu trên khẩu trang, đáng lý nó đã bị cuốn đi lâu rồi, nhưng do có một vật cản, may mắn đến với chúng ta, chiếc khẩu trang bị vướng lại giúp tra ra vết máu thật sự của hung thủ."

"Hung thủ, cũng là chủ của vết máu này."

Trịnh Lâm Phong ngồi trên ghế, Cung Tuấn nhìn qua là đã thấy được mồ hôi túa ra từ trên trán cậu mỗi ngày một nhiều, cho dù đang là ở phòng máy lạnh đi chăng nữa.

|junzhe| trust meNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ