Chương 33: Tuyết cảnh

228 20 0
                                    

Cuối năm đã đến, Khương Sáp Kỳ tuy rằng ngày càng bận rộn, nhưng vẫn dành thời gian mỗi ngày theo nương tử chơi xích đu, ngắm trời chiều. Cho nên vừa xem xong hết sổ sách, Khương Sáp Kỳ đang muốn hồi phủ, lại thấy bầu trời tuyết rơi thật nhiều làm cho buổi chiều ngày đông này hết sức mê nhân.

Khương Sáp Kỳ lập tức nảy ra một chủ ý, nhanh chóng thúc giục Khương Phát chuẩn bị ngựa, tới Khương phủ, cũng không cần hạ nhân dìu lấy, tự mình nhảy xuống xe ngựa, chạy vào phía trong sảnh. Nhưng nhìn trong hành lang liền thấy nương tử của mình. Bùi Châu Hiền sắc mặt mang theo tiếu ý, nàng từ nhỏ ở kinh thành, cảnh tuyết đối với nàng mà nói cũng không phải là chuyện gì thần kì, nhưng bởi vì gần đây tâm tình vui vẻ nên nhìn cảnh tuyết trước mắt cũng cảm thấy bất đồng.

Khương Sáp Kỳ chậm rãi đi đến, ý bảo Đông Mai đem dù giao cho mình, sau đó tự mình cầm lấy, che trên đỉnh đầu gia nương. Bùi Châu Hiền sau một lúc mới từ trong cảnh tuyết phiêu lạc hồi thần, cảm giác hơi thở bên người bất đồng, quay đầu lại, quả nhiên thấy một dung nhan đang cười ngây ngô với mình.

Nhìn thấy nàng cầm dù che cho mình, nhưng còn nàng thì vẫn đứng ở bên ngoài, người này, luôn chỉ nghĩ cho người khác đến quên bản thân mình. Bùi Châu Hiền cũng cầm lấy dù, hơi hơi dời về phía Khương Sáp Kỳ, vì thế hai người đứng trong tuyết, cứ như vậy cùng cầm một chiếc dù, cũng không nói chuyện, cứ như vậy cùng nhau mỉm cười ngắm tuyết rơi.

Sau một hồi, Khương Sáp Kỳ mới lên tiếng: "Hiền nhi, chúng ta xuất môn ngắm tuyết cảnh sẵn tiện dạo phố nhé?". Chiếm được nụ cười chân thành của Bùi Châu Hiền, Khương Sáp Kỳ liền kêu hạ nhân lập tức chuẩn bị xe xuất môn, Bùi Châu Hiền lại không muốn ngồi xe, nàng muốn thong thả đi bộ một chút. Khương Sáp Kỳ lập tức cười, kéo tay bảo bối nương tử, bảo Khương Phát cho xe đi theo phía sau.

Bùi Châu Hiền rất khoái nhạc, hôm nay đi trên đường còn có người kề cạnh, lại thêm cảnh tuyết đẹp như vậy. Hiếm khi lộ ra nụ cười thật tươi, thấy Khương Sáp Kỳ theo đó cao hứng, cũng nắm lấy tay nàng thật chặt. Các nàng đi dạo một đường, đến gần chợ, thấy cái gì thú vị hay ho đều dừng lại ghé qua xem một chút, Khương Sáp Kỳ giống như cảm thấy nương tử của mình chưa bao giờ cười sảng khoái đến vậy, nghĩ thầm sau này cần mang nàng đi ra ngoài nhiều hơn.

Mới vừa nghĩ vậy, cảm giác bàn tay trong tay mình lắc lắc nhẹ, quay đầu lại, nhìn thấy Bùi Châu Hiền hơi hơi chu lên cái miệng nhỏ nhắn, nói: "Phu quân, Hiền nhi muốn ăn cái kia." Nói xong, còn vương tay ra chỉ chỉ. Khương Sáp Kỳ có lẽ chưa từng thấy qua nương tử làm nũng như vậy, lập tức sủng nịch cười, nhìn hướng chỗ tay nàng chỉ, hóa ra là hồ lô ngào đường. Thấy vậy, tươi cười càng sâu, liên tục nói được, nhìn người bên cạnh, tuyệt mỹ tươi cười nở rộ trên khuôn mặt.

Lập tức kéo nàng đi mua hồ lô, liền thấy nương tử lạnh đến mức mặt đỏ bừng, vội kéo nàng lên xe ngựa. Trong xe ngựa, Khương Sáp Kỳ lấy ra cái ấm lô đã dặn Đông Mai chuẩn bị sẵn, sau đó vội vàng xoa xoa bàn tay Bùi Châu Hiền. Bùi Châu Hiền tay cầm hồ lô ngào đường vừa vui vẻ ăn vừa nhìn phu quân ở bên đang loay hoay chăm chú ôn nhu cười. Nàng từ khi bắt đầu biết chuyện, chưa từng làm qua những chuyện như thế này. Bùi gia gia phong nghiêm cẩn, cha của nàng rất thương nàng nhưng cũng thập phần nghiêm khắc, mà mẹ của nàng thân thể luôn luôn không khỏe, trong trí nhớ của nàng giống như luôn luôn đau bệnh, cho nên nàng ngay cả đối tượng để làm nũng cũng không có.

[Seulrene] HỒNG TÚ CẦU TỪ TRÊN TRỜI RƠI XUỐNGNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ