Chap 1.

164 12 1
                                    


Chắc hẵn ở đây ai cũng đã từng đơn phương một người cho đến mức phải hóa tương tư nhỉ.

Ở đây cũng thế, anh ấy tên là Park Jihoon. Đã từng là học sinh cấp ba, và anh đã từng đơn phương một người bạn cùng lớp. Nhưng đã qua bao năm rồi, tình cảm đó không hề phôi phai tí nào cả.

Thật ra thì bây giờ hai người vẫn còn là bạn, nhưng không phải là bạn bình thường mà là bạn thân. Có một người yêu đơn phương cậu như thế thì làm sao có thể nghĩ đây chỉ là tình bạn.

Hôm nay là chủ nhật, là ngày được nghĩ của hai người sau nhiều ngày làm việc. Thế nên hai người quyết định cùng nhau đi chơi.

Tuy là bạn thân đấy nhưng lúc nào cũng nhau về cái chuyện đi chơi ở đâu, ăn cái gì, uống thứ gì. Nhưng sau những cuộc cãi vả đó thì anh lúc nào cũng cưng chiều cậu cả.

Có một chuyện đến bây giờ anh cũng chưa quên được, đó là lần đầu anh thấy cậu khóc.

Lúc mới bước chân vào cấp ba, cậu và anh đã làm quen được với nhau. Đồng thời cũng quen được một cô bạn cùng lớp. Thế là chơi hội bạn kiểu ba người.

Nhưng các bạn cũng đã biết rồi đấy, làm gì đã có tình ba người mà bền vững cơ chứ. Không lâu sau đó cậu đã nảy sinh tình cảm với cô bạn ấy.

Nhớ không lầm đi đâu được, đó là một hôm mưa tầm tả. Trong khi anh đang ngồi làm bài tập trong lớp thì cậu chạy lại quấn lấy cổ anh từ sau mà thì thầm nhỏ vào tai.

Junkyu: Tao có nên tỏ tình không Jihoon.

Câu nói đó khiến tim anh bỗng đập mạnh hơn, mặt cũng đỏ lên vì ngại. Anh tưởng là cậu đã biết tình cảm bấy lâu anh dành cho cậu rồi chứ.

Jihoon: Nên...nên chứ.

Cậu nghe thấy mà nhảy cẩng lên vì vui, cậu liền chạy lại chỗ ngồi lấy một hộp socola ra, anh nhìn thấy thì dường nhưng tim muốn nhảy ra khỏi người vậy.

Nhưng niềm vui đó sao nó ngắn ngủi lắm, nụ cười anh dần tắt đi sau khi biết người cậu tỏ tình lại là cô bạn mà hai người cùng chơi.

Cậu đưa hộp socola đến trước mặt cô bạn mà mình thích trong niềm vui phấn khởi, nhưng cô bạn lại nhìn cậu thẫn thờ.

Cô bạn: Cái gì đây.

Đây là là đầu tiên cậu tặng quà cho người khác, nhưng đây lại là người cậu thích nữa nên cậu có hơi run và hồi hộp.

Junkyu: Tớ...thích cậu, làm người yêu tớ nhé.

Nhiều cặp mắt của nhiều học sinh hướng thẳng vào hai người, đương nhiên cũng không ngoại lệ. Cô bạn cười vui vẻ cầm lấy món quà cậu tặng kèm theo đó là một nụ hôn nhẹ lên má của cậu.

Cô bạn: Mình đồng ý, thật ra mình cũng rất thích Junkyu.

Cậu nghe thấy thì vui không nói nên lời, chỉ lao đến ôm lấy cô với vẻ mặt hạnh phúc.

Mọi người xung quanh thay nhau vỗ tay, nói ra lời chúc phúc. Chỉ có anh, chỉ có một mình anh vẫn còn sốc với việc vừa xảy ra.

Bỗng nhiên cậu quay sang đưa tay lên cao vẫy về phía anh, lúc này lòng anh như chết lặng khi thấy cậu hạnh phúc như thế. Không thể chịu thêm được nữa, anh đã đẩy ghế ra sau rồi bước ra khỏi lớp.

[Jikyu] LOVESICKNESSNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ