Tới tận chiều rồi, nhưng cậu vẫn còn say trong giấc ngủ ngay sau khi ngắm mưa một thời gian dài.Cũng sắp đến giờ anh phải về rồi, anh vào trong bếp nấu một ít đồ ăn rồi viết một câu vào tờ giấy để gần chỗ thức ăn rồi ra về.
Cho đến tận tối, cậu mới thức dậy. Trời cũng đã tạnh mưa rồi, cậu cất tiếng lên gọi anh.
Junkyu: Ây Jihoon, tối nay mày muốn ăn gì.
Một hồi lâu mà chẳng thấy lời phản hồi nào, cậu cũng đoán ra được là anh đã về nên đã đi xuống bếp để chuẩn bị thức ăn cho mình thì thấy trên bàn đã có sẵn với một tờ giấy kèm dòng chữ "Ăn nhiều một chút nhé Junkyu".
Cậu đọc xong thì cười nhẹ, để tờ giấy sang một bên rồi xem thử đồ ăn gồm có những gì.
Trên bàn toàn là đồ cậu thích mà thôi, cậu vui vẻ đi súc miệng rồi vào bàn ngồi xuống bắt đầu ăn.
. . .
Anh mới về đến nhà thì bỏ cặp sang một bên nằm lên giường thở dài có vẻ mệt mõi.
Anh nằm yên trên giường suy nghĩ về chuyện gì đó một hồi lâu, nhưng vẻ mặt và cả tâm trạng lúc này của anh có thể gọi là đang tồi tệ.
Bỗng nhiên nước mắt anh tuông ra ướt hết nệm, anh chẳng biết tại sao mình lại khóc. Khóc về thứ gì, khóc về chuyện gì.
Sau đó, anh ngủ từ hồi nào cũng chẳng hay nữa.
. . .
Mặt trời mới lên mà đã chiếu sáng khắp căn phòng của anh, chỉ vừa mở mắt ra thì anh đã thấy cậu. Cứ ngỡ như là anh đã quá yêu cậu nên đã tưởng tượng ra.
Junkyu: Trời sáng lắm rồi đấy, mày không định dậy ăn sáng rồi cùng nhau đi tìm nhà để thuê à.
Cậu nói đến chuyện thuê nhà anh mới nhớ mà bật dậy.
Jihoon: Hôm qua tao định nói mà quên, tao tìm được được nhà rồi. Hôm nay chuyển luôn chứ.
Junkyu: Đương nhiên là phải đi luôn cho nóng.
Anh cùng cậu nhanh chóng dọn đồ vào vali rồi chạy qua nhà cậu để cùng dọn đồ cho cậu.
Hai người cùng nhau đi đến căn nhà mà anh đã thuê, nó khá gần nơi anh làm việc cho nên anh đã chọn căn nhà đó để thuê.
Junkyu: Mày chọn nơi nhìn đẹp phết đấy chứ, tạo thấy thích nhé.
Anh định mở miệng nói nhưng cậu lại nói trước.
Junkyu: Hôm qua cô ấy có điện cho tao, muốn quay lại.
Anh nghe là biết đó là ai liền, nhưng anh chỉ cười nhẹ mà trả lời. Mặc dù lòng đau thật đấy.
Jihoon: Thế mày trả lời thế nào.
Cậu thở dài đi lại mở cửa sổ gần đó rồi hít một hơi sâu, quay lại nhìn anh mà trả lời.
Junkyu: Tao yêu cô ấy như thế mà, đương nhiên tạo đồng ý rồi.
Anh biết mình chẳng còn cơ hội nào rồi, hi vọng trong lòng anh vụt tắt thật nhanh.