Đã hơn 1 giờ rưỡi sáng tại ký túc xá của học viện quân sự Topgun, nhưng đâu đó trên hành lang tối tăm và tĩnh lặng vẫn còn tiếng bước chân của một phi công trẻ. Tiếng bước chân đều đặn và nhẹ nhàng, hướng thẳng tới phòng của Goose và Maverick.
Tiếng bước chân dừng lại trước cửa phòng, người phi công hít một hơi dài rồi thở ra trước khi gõ cửa phòng, dường như khá hồi hộp và lưỡng lự. Khuôn mặt mệt mỏi của Goose hiện ra sau cánh cửa, chắn đi ánh đèn ngủ lờ mờ của căn phòng. Cơ thể to lớn lười biếng dựa vào cánh cửa, Goose lấy một tay dụi đôi mắt cay xè vì buồn ngủ của mình, còn tay kia thì mở rộng cửa cho người đối diện bước vào.
" Vào đi Ice, Mav đang ở trong phòng ngủ đấy ", Goose nói, miệng vừa ngáp vừa lí nhí." Cảm ơn cậu ", Ice trả lời.
Goose lại nói thêm " Ơn nghĩa gì, tốt nhất là hai người nên làm lành đi. Tớ đi ngủ trước đây ", nói xong lại ngáp một lần nữa rồi đi thẳng về phòng ngủ.
" Tớ biết rồi, cậu ngủ ngon " Ice nói.
Goose giơ ngón cái may mắn lên với Ice trước khi đóng cửa phòng của mình.
Ice chậm rãi tiếng đến cửa phòng của Maverick. Anh đứng trước cửa phòng hồi hộp và lưỡng lự y như lúc nãy, chỉ khác là lần này lâu hơn một khoảng. Anh nghiêng đầu về phía trước, để trán dựa vào cửa, hít một hơi dài rồi thở ra, lần này anh không gõ cửa nữa mà tự động xoay tay nắm rồi nhẹ nhàng đẩy vào, tránh gây tiếng động mạnh, phòng hờ lỡ như người bên trong đã ngủ.
Căn phòng là một mớ hỗn độn, quần áo ở khắp mọi nơi, trên bàn ăn thì ngổn ngang những lon bia đã uống cạn và vài hộp đồ ăn Trung Quốc vẫn còn ăn dang dở. Nếu là người khác, chắc khuôn mặt sẽ hết sức khủng hoảng, mũi sẽ nhăn lại vì khó chịu vì sự bừa bộn của gia chủ, huống chi đây không phải ai khác mà là Iceman, một người luôn nghiêm khắc, lạnh lùng, một phi công tuân theo nguyên tắc. Nhưng Ice không những không sốc hay khó chịu mà còn dễ dàng đi lướt qua bãi chiến trường dưới chân, tiện tay còn sắp xếp đồ đạc để cho gọn gàng hơn. Anh hướng tới chiếc giường đơn, nơi có một phi công nhỏ đang cuộn mình bên dưới lớp chăn bông, nhìn thoáng qua cậu như một chú mèo con đang say giấc, nhịp thở đều đặn có vẻ như ngủ đã sâu.
Ice nhẹ nhàng vòng ra phía sau lưng của chú mèo nhỏ, cẩn thận leo lên chiếc giường eo hẹp bằng thân hình trên mét 8 đồ sộ của mình. Anh từ từ điều chỉnh tư thế nằm, vòng tay qua eo cậu, đầu dúi sâu vào gáy, cố gắng để hai người dính sát với nhau nhất có thể.
Sau khi đã có được tư thế thoải mái, thấy bên kia không cựa mình hay phản đối, Ice mới bắt đầu lên tiếng:
" Anh xin lỗi ", câu đầu tiên là lời sinh lỗi." Lẽ ra anh không nên cãi nhau với em "
Cãi nhau? Vâng, họ đã có một cuộc cãi nhau inh ỏi trong phòng thay đồ vào buổi chiều hôm đó. Đây không phải là lần đầu tiên chuyện này xảy ra với họ, họ đã cãi nhau vô số lần trước đây, đến nỗi chính họ hay những người xung quanh cũng chẳng buồn quan tâm đến, những bất đồng giữa họ chủ yếu là về những chuyện lặt vặt như cách bay, thái độ hợp tác vân vân.. nhưng lần này vấn đề có lẽ thật sự nghiêm trọng hơn họ nghĩ.