Chương 4

1 0 0
                                    


Tâm lý như vậy rất phổ biến: khi bạn bắt đầu hoài nghi một người, như vậy tất cả hành động của người đó ở trong mắt bạn đều tràn ngập cổ quái, ngay cả một tiếng ho khan, một cái hắt xì đều như mưu đồ gây rối.

Văn Lĩnh cũng là nghĩ như vậy.

Sau khi ăn tối, Lô Kinh Hồng ở phòng bếp rửa chén, Văn Lĩnh khẽ đẩy cửa phòng ngủ của Lô Kinh Hồng ra. Anh không mấy khi vào đây, bởi vì tiến vào phòng ngủ cá nhân là cần một loại quan hệ càng thân mật hơn, mà anh cùng Lô Kinh Hồng hiển nhiên không phải.

Ngoài máy tính, trên bàn làm việc màu vân gỗ còn được đặt mấy thứ mà Văn Lĩnh không biết, đại khái đều là công cụ vẽ tranh của Lô Kinh Hồng —— Văn Lĩnh cũng không có hứng thú tìm hiểu. Trừ cái đó ra chính là sách, album ảnh, bản phác thảo trải đầy trên bàn. Anh tìm trên bàn làm việc không thấy gì, nhanh chóng di chuyển đi tìm chỗ khác, cuối cùng ở chiếc bàn bên trái đầu giường, anh tìm thấy hai lọ thuốc nhỏ nằm sau trong ngăn tủ thứ hai. Trên lọ có gi: triazolam và diazepam. Làm một bác sĩ, anh biết được là hai lọ thuốc này đều là thuốc thôi miên trong y tế, thậm chí có thể khiến người bệnh hôn mê và ngất xỉu nhanh chóng sau khi uống.

Lô Kinh Hồng vô duyên vô cớ sao lại mua loại thuốc này, hơn nữa còn giấu ở chỗ sâu trong ngắn kéo, rõ ràng là không muốn bị phát hiện. Nghĩ đến những chuyện anh gặp phải mấy ngày nay, Văn Lĩnh chỉ cảm thấy màu nóng cuồn cuộn, trong đầu càng hiện rõ một ý nghĩ: Lô Kinh Hồng bỏ thuốc anh!

Anh nắm chặt hai lọ thuốc, đi thẳng về phía phòng bếp, đúng lúc Lô Kinh Hồng đưa lưng về phía anh, trước mặt đặt hai ly mước, mà Lô Kinh Hồng chính là thả viên thuốc màu trắng vào bên trong một ly, viên thuốc lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được tan nhanh ra.

"Anh đang làm cái gì?" Văn Lĩnh đi qua, đứng ở phía sau Lô Kinh Hồng lớn tiếng hỏi.

Lô Kinh Hồng quay đầu lại, vừa định nói, Văn Lĩnh vẻ mặt không đổi truy hỏi, "Chén nước này, anh tính toán cho ai uống?"

Lô Kinh Hồng nghi hoặc, "Tôi chính mình uống, bởi vì tôi ——"

"Cái này thì sao?" Văn Lĩnh nghiêm mặt nhìn y, cắt ngang lời nói, giơ hai lọ thuốc trong tay lên trước mặt y, gằn từng tiếng chất vấn, "Đây đều là thuốc thôi miên, triazolam là một loại ma túy nặng có thể khiến cho người dùng ngất xỉu và hôn mê, dễ ghê nghiện, dùng lâu dài thậm chí có thể gây trầm cảm, rối loạn tâm thần. cái này đều là anh dùng cho chính mình sao?"

Anh nhấn mạnh hai từ "chính mình", trong lời nói toàn là ác ý và tàn nhẫn.

Nghe đến đây Lô Kinh Hồng liền hiểu được ý tứ trong lời nói của Văn Lĩnh, y cau mày, mặt không chút thay đổi nhìn vào ánh mắt của anh, giọng điệu luôn ôn nhu lúc này lại trở nên sắc bén, "Em là nghĩ, tôi đối với em dùng loại thuốc này? Em cảm thấy là tôi sẽ hại em, phải không?"

Văn Lĩnh cũng không chịu thua kém trừng mắt nhìn y, hừ lạnh một tiếng vừa định nói chuyện, nhưng một giây sau đột nhiên ngất đi. Đợi cho anh khôi phục ý thức thì phát hiện đã quay trở về thời điểm mới tìm được hai lọ thuốc kia.

[Edit] Tra thụ và 213 lần xuyên việt của hắnNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ