chap 18

2.5K 329 15
                                    

Tuổi thơ chính là thứ đeo bám cả một đời người...

Trong kí ức còn non nớt của Todoroki Shoto khi ấy, cậu chỉ đơn giản cảm thấy có chút không thích người em song sinh... Bởi vì...tại sao bố lại chỉ bắt cậu luyện tập thôi vậy ? Trong khi đó, em gái lại có thể vui chơi với mọi người. Nhưng cậu cứ dần lớn lên với một chút ích kỉ. Có khi Shoto ước ao bản thân cũng được vui chơi như bao người kia, cậu cũng được vui chơi như Shoko, nhưng rồi... Số phận chính là một phép thử, thử cậu hết lần này đến lần khác... Anh trai và em gái lần lượt ra đi, không quay đầu lại...

Cứ như vậy cái cảm giác ghen tị trong lòng kia bỗng chốc lại biến thành cảm giác tự trách, cảm giác tội lỗi ghim sâu vào trong lòng... Thật tù túng và khốn cùng. Dường như đúng như người ta nói anh em sinh đôi luôn dành cho nhau những tình cảm đặc biệt. Vậy nên dù khi đó, Shoto vẫn còn là một đứa trẻ ngu ngơ thì chỉ cần nghe thấy vị chú thuật sư nói Shoko còn chút khả năng sống, bèn đặt mọi niềm tin vào điều đó, dù biết nó gần như không thể. Cậu bèn lập tức nói cho tất cả những anh chị của mình, cùng mẹ và bố... Tuy nhiên cái thời khắc ngày đó, người phụ nữ đầy đáng thương ấy đã hoàn toàn sụp đổ, một người phụ nữ mất đi hai người con, bà ấy cứ òa khóc hệt như trẻ con. Bà ấy bị chứng hoang tưởng, bà ấy mỗi một lần nhìn thấy một đứa trẻ nào với mái tóc màu đen thì sẽ lầm tưởng đó là Shoko, hoặc có đôi khi vô tình bà ấy lầm tưởng một cậu nhóc tóc đỏ nào đó là Touya bé bỏng của bà... Bà ấy, mẹ của cậu, chẳng còn lại gì cả, chỉ còn chút tâm hồn trống rỗng và tuyệt vọng của mình...

Sau tất cả bà ấy là một người phụ nữ đáng thương đã mất hai đứa con của mình.

Có lẽ trong lúc đó, mọi thứ diễn ra quá nhanh khiến mọi thứ không thể nào cứu vãn được...Tâm trạng của mọi người trong gia đình đều trở nên tàn tệ ngoại trừ cha cậu, gã khốn nạn đó...

" - Mau đi tập luyện, Shoto ! Mày đang tin tưởng vào điều ngu ngốc gì vậy. Con nhỏ ngu ngốc ấy chết rồi. Đừng có cố gắng làm những điều vô ích nữa." Gã cha khốn nạn của cậu đem những ngôi sao giấy mà cậu ước nguyện cho anh Touya và Shoko của cậu, gã dùng cái kosei đáng khinh của gã, để thiêu đi nó, những hi vọng của cậu.

Nhưng rồi...

Sau ngần ấy năm...

Shoto người duy nhất còn lại trong gia đình, tin vào việc tưởng như hoang đường rằng Shoko còn sống, thậm chí cậu cũng từng cho rằng anh Touya cũng vậy...

Và rồi, tin tưởng của cậu đã hồi đáp...

Cậu đã tìm thấy người em gái song sinh của mình...

...

" - Alo, số này hẳn là của Todoroki Shoto nhỉ. "

" - À vâng." Shoto ngạc nhiên không rõ đầu dây bên kia là ai gọi.

" - Tôi là Gojo. Hôm nay Shoko định quay về nhà với cậu, đúng không ?"

" - Gojo-san, Shoko có chuyện gì sao ?"

" - Shoko đi phất trừ chú linh quá mệt, bây giờ còn chưa có dậy, không thì để ngày mai đi."

...

Tống JJK + Bnha + BSD | Đức tinNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ