Tháng năm

238 15 0
                                    

Inspired by: Sóng - Xuân Quỳnh

Truyện ngắn, không có mốc thời gian cụ thể, bối cảnh khoảng những năm 90 của thế kỉ XX.

Một chiếc nhạc rất "Hà Nội": https://youtu.be/AOzajW6yerQ







Thương nhớ.

Hôm nay trời mưa, gió lớn. Em đã hồi tưởng về một ngày giông bão, khi bầu trời sụp đổ và tâm hồn em vỡ làm đôi.

Em nhớ về một sớm tinh khôi, khi vệt nắng lấp lánh phủ lên đôi má hồng. Đôi tay mình nắm chặt mặc cho nắng tìm cách len lỏi vào từng kẽ hở.

Mùa hè năm ấy anh ngỏ lời yêu em.

Em nhớ một buổi chiều hoa sữa rụng mà anh xoa nhẹ mái tóc em rồi trêu rằng Hà Nội cũng có tuyết rơi. Anh sẽ lại chở em đi qua phố phường đông đúc, mua cho em một cây kem xịn ở Tràng Tiền và tặng em một bông hoa hướng dương.

Anh đã nói một ngày nào đó, khi anh trưởng thành hơn, giỏi giang, anh sẽ đưa em đi sang nước ngoài, mua cho em một bó hoa hướng dương thật đẹp và cầu hôn em dưới ánh đèn điện vàng dịu ấm áp của con phố Tây. Sang đấy chúng mình sẽ yêu nhau một cách rạng rỡ và tự do.

Em nhớ lúc hai đứa quỳ trước mặt bố mẹ nói yêu nhau, chấp nhận mọi hình phạt để ở bên nhau, chỉ mong bố mẹ hai bên đều chấp thuận. Khi ấy hai đứa vẫn nắm tay nhau thật chặt, với trái tim run rẩy đến cùng cực nhưng khuôn mặt vẫn ngẩng lên đầy kiêu hãnh. Em và anh, đều kiêu hãnh với tình yêu này.

Bố mẹ anh đều là người trí thức nên họ dễ chấp nhận hơn một chút. Bố em thì không như vậy, bố tức giận và thực sự muốn đánh em lắm, vì sao bố lại có đứa con trai không giống ai như thế. Ở cái thời này, tình yêu đồng giới là một sai lầm.

Nhưng tình yêu là một chỉnh thể đẹp đẽ thế nào, có sức mạnh to lớn ra sao, em đều có thể nhìn thấy ở bố mẹ mình. Sau ngần ấy năm làm bố, ông cuối cùng vẫn chỉ là một người chồng xót vợ, một người cha xót con. Nhìn mẹ con em ôm lấy nhau quỳ dưới sàn, bố không nỡ đánh em, chỉ hỏi chúng mình về tương lai sau này sẽ ra sao. Anh lại chẳng ngần ngại hứa sẽ bảo vệ, chăm sóc em mãi mãi.

Em cũng nhớ về một đêm gió mát, anh đưa em ra Hồ Tây ngắm trăng. Anh đã nắm tay em và thủ thỉ về những mẩu chuyện nhỏ nhặt khi anh học đại học, về việc cuối năm nay chị gái anh sẽ sinh em bé, và cả về việc anh sẽ đi sang Hà Lan du học sau khi tốt nghiệp.

Em nghe trái tim mình đập thổn thức. Dòng suy nghĩ của em ngổn ngang về việc anh sẽ rời xa em đến một nơi xa em không hề biết, về những nỗi sợ đang xâm chiếm lấy tâm tư em. Anh đã nhìn thấy, anh biết em lo lắng nên xoa đốt tay em, hôn tóc em và nói rằng hãy tin và đợi anh.

Chưa bao giờ em thấy ánh mắt anh kiên định và nhiều khát vọng như vậy.

Rồi em lại nhớ về một buổi trưa nắng gay gắt. Anh đi chiếc xe cub cũ màu xám tro mà mỗi buổi chiều thứ bảy chúng mình cùng nhau đi đến tiệm sách cũ cuối phố tới nhà em. Anh rung chiếc chuông gió leng keng trước cửa và cất tiếng gọi. Phía sau cánh cửa gỗ đã bạc màu năm tháng, em thấy đôi mắt anh sáng rực tựa những vì sao. Anh nói cuối tháng sau sẽ đi.

[JaeWoo] Tháng nămNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ