Chương 7

6 0 0
                                    

2:15, tôi choàng dậy bởi cảm giác kinh hoàng của người chết đuối. Quất vào tôi từ trong chỗ ẩn núp, sức mạnh của giấc mơ biến đổi nó thành cây tảo biển nặng nề, ướt át, và tôi cố di chuyển tới chỗ làn nước sáng hơn ở phía trên. Ngay khi tôi đang làm thế thì có thứ gì đó tóm lấy mắt cá chân và kéo tôi xuống sâu hơn.

Như mỗi lần gặp ác mộng, tôi giật mình tỉnh dậy rồi bắt đầu tìm kiếm xem ai đã tóm lấy mình. Vài phút trôi qua, tôi nằm đó, mất hết phương hướng, cơ thể ướt đẫm mồ hôi và nghe tiếng tim đập ngắt nhịp dội lại qua lồng ngực. Thận trọng, tôi ngồi dậy.

Một gương mặt trắng toát đang nhìn tôi chằm chằm từ cửa kính tối om, hai mắt hõm sâu.

Quá muộn tôi mới nhận ra đó chỉ là hình ảnh mình phản chiếu trong tấm kính. Tôi vừa vặn vào kịp phòng tắm trước khi cơn buồn nôn trào lên. Thế rồi tôi mất đến ba mươi phút khổ sở khom mình trên bồn cầu dưới sàn nhà lạnh ngắt, đổ lỗi cho Matthew Clairmont và những sinh vật khác người kia. Cuối cùng tôi cũng bò được về giường và ngủ thêm vài tiếng nữa. Tinh mơ hôm đó, tôi lê mình vào chỗ để bộ đồ chèo thuyền.

Khi tôi đến chỗ chòi gác, người gác cửa nhìn tôi vẻ kinh ngạc. "Cô không định đi ra đó trong sương mù vào giờ này chứ, tiến sĩ Bishop? Cô trông như cây nến đã cháy cạn đến tận cùng rồi ý, nếu cô không phiền tôi nói thế. Nằm nghỉ ngơi không phải là một ý tưởng tốt hơn à? Ngày mai con sông vẫn ở đó chứ có chạy đi đâu mất đâu?"

Sau khi cân nhắc lời khuyên của Fred, tôi lắc đầu. "Không, tôi sẽ thấy khỏe hơn nếu ra đấy." Ông ta nhìn tôi vẻ nghi ngại. "Với lại tuần này các sinh viên cũng trở lại rồi."

Mặt đường trơn trượt đầy hơi nước nên tôi chạy chậm hơn bình thường để xem xét thời tiết cũng như sự mệt mỏi của mình trước khi ra quyết định. Lộ trình quen thuộc đưa tôi đi ngang qua trường Oriel và tới cánh cổng sắt đen cao lớn nằm giữa Merton và Corpus Christi. Chúng bị khóa từ khi trời nhá nhem tối cho tới lúc bình minh để ngăn không cho mọi người đi ra ngoài bãi cỏ tiếp giáp với dòng sông, nhưng điều đầu tiên bạn học được khi chơi chèo thuyền ở Oxford là làm thế nào để leo qua đó. Tôi trèo qua mấy cánh cổng ngon ơ.

Một nghi thức quen thuộc nữa là đưa con thuyền xuống nước. Cho tới lúc con thuyền lướt ra xa khỏi cầu tàu và đi vào sương mù huyền ảo, tôi hầu như đã cảm thấy bình thường.

Khi có sương mù, chèo thuyền càng làm ta thấy giống như đang bay hơn. Bầu không khí bóp nghẹt các âm thanh thông thường của chim muông, của xe cộ, nhưng lại khuếch đại hơn tiếng khỏa nước nhẹ nhàng của hai mái chèo và tiếng cọt kẹt từ chỗ ngồi trên con thuyền. Không có đường bờ sông và các mốc ven bờ quen thuộc để định hướng cho bạn, chẳng có gì để chỉ dẫn bạn ngoài chính bản năng của của mình.

Tôi đắm mình vào nhịp điệu đung đưa, thư thái, thính giác và thị giác của tôi nắm bắt lấy sự thay đổi nhẹ nhất trong tiếng mái chèo, nó báo cho tôi biết rằng tôi đang đến gần bờ quá hay một cái bóng sẽ báo hiệu sự tiếp cận của một con thuyền khác. Sương mù quá dày đến nỗi tôi đã nghĩ đến việc quay trở lại, nhưng viễn cảnh về một dòng sông thẳng tắp, trải dài thật lôi cuốn vô cùng.

Mật Mã Phù Thủy - All Souls Tập 1 -Deborah HarknessNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ