Phần 3: Tôi sẽ uống để anh vừa lòng

142 12 0
                                    


Cô vùng vẫy lắc đầu liên tục:

"Không cần, tôi không cần tiền nữa."

Mặc dù cô có dùng lực để chống trả và không tự nguyện thì anh cũng không quan tâm đến điều đó, anh chỉ biết lúc này ham muốn trong anh đang dâng trào cần được giải tỏa.

Anh buông tay cô, đứng dậy cởi bỏ chiếc áo sơ mi trên người xuống để lộ cơ bụng săn chắc mê người...tuy nhiên cô lại rất sợ hãi dáng vẻ này của anh.

Nhân lúc anh chưa động tới mình, cô định vùng dậy chạy đi nhưng không may còn chưa kịp đứng dậy đã bị anh đè xuống lần nữa.

"Muốn chạy à? Đây là nhà của tôi, cô nghĩ cô chạy được sao?"

"Jeon Jung Kook anh là tên khốn nạn."

Anh cúi thấp người ghé vào tai cô thì thầm:
"Để tôi cho cô biết thế nào mới là khốn nạn nhé!"
Rẹt!
Anh đưa tay xé rách chiếc váy trên người của cô xuống.

"Không...không được!"
Cô bám chặt lấy vai anh ngăn hành động ngỗ ngược của anh lại.

Tuy nhiên sức yếu đuối của cô không thể cản được người như anh.

Nhìn thân hình quyến rũ của cô bày ra trước mắt, yết hầu của anh lên xuống liên tục, hai tay bắt đầu không kiểm soát được mà động chạm lên người cô.

Mặt cô đỏ lên, dường như anh đã động tới chỗ nhạy cảm khiến cô rùng mình.


"Cô thật biết cách lấy lòng tôi."
"Tôi xin lỗi, tôi sai rồi...anh tha cho tôi đi."
Anh chỉ mỉm cười nhìn cô, đáp lại bằng một nụ hôn đầy dục vọng.

Đến khi cô sắp không thở được anh mới buông ra, lần này thân dưới bắt đầu làm việc, anh dùng sức xâm chiếm cô một cách điên cuồng.

"A... tôi... xin lỗi... a... mau dừng lại... hức..."
Cô vừa cầu xin vừa khóc, cô đau tới nỗi phát khóc, tay bám chặt lấy ga giường xin anh dừng lại.

Đáp lại lời cầu xin của cô chỉ có sự im lặng và gương mặt thỏa mãn của anh.

"Tên...khốn...kiếp...a..."
Nhìn thấy cơ thể cô có chút phản ứng sau màn dạo đầu, anh bèn nở một nụ cười tà mị pha chút nham hiểm.

"Miệng thì cứ bảo dừng nhưng cơ thể cô lại không hề muốn dừng lại, là tôi khốn kiếp hay là cô?"
"Ưm...tôi sai rồi...tôi xin lỗi anh...a...làm ơn...hãy dừng lại."
Không gian mỗi lúc yên ắng hơn chỉ còn tiếng rên rỉ đầy tuyệt vọng của cô trên giường.

Đến khi nhận ra sự cầu xin không còn tác dụng cô mới cắn chặt môi không chống cự nữa.

Bây giờ cô đang rất đau, cả thể xác lẫn tinh thần cô đều rất đau.

Hức!
Tại sao cô phải chịu đựng nỗi đau này trong khi bản thân không hề có lỗi?
Cô thừa nhận trước đây có thích anh nhưng không phải sẽ thành thế này, người đàn ông lạnh lùng đang làm chuyện tàn nhẫn ấy với cô không còn là người trước đây cô luôn thầm thích nữa...
...
Sáng hôm sau.

Lúc cô tỉnh dậy thì trời đã sáng hẳn rồi, lúc này đã là 8 giờ 30 phút sáng, có lẽ anh đã đến công ty.

Cô ngồi dậy cảm thấy toàn thân nhức mỏi, nhất là thân dưới.

Nhìn cảnh vật bên ngoài cửa sổ trông thật yên bình, cô cũng từng ước mình sẽ được sống một cuộc sống đơn giản như thế.

Cô bước xuống giường, nhìn thân thể phản chiếu trong gương không khỏi xót xa, đau đớn, thứ cô giữ gìn bao nhiêu năm lại bị cướp mất chỉ trong một đêm.

Thay đồ xong, cô bước xuống dưới nhà, không ngờ anh vẫn còn ở nhà.

Anh ngồi trên sofa như đợi ai đó, nhìn thấy cô, bác Han  bỗng lên tiếng:

𝓒𝓱𝓪𝓮𝓖𝓾𝓴 / 𝑉𝑖 𝑑𝑎𝑛𝑔 ℎ𝑜𝑛 𝑛ℎ𝑎𝑛 /Where stories live. Discover now