Sao cũng được.
Em nghĩ vậy. Sao cũng được. Suốt bữa tiệc đó em đều nghĩ vậy. Sao cũng được.
Em thậm chí còn chẳng nhớ rõ chuyện gì đã xảy ra.
Vài ly vang chát đốt cháy cuống họng. Vài ly bia nhạt thếch như nước lã. Vài lon soda kem lạnh buốt. Đôi ba lời làm quen. Một hai ván mạt chược (em thua sạch, tưởng bở mình sẽ đỏ bạc đen tình. Nhưng không.). Áo khoác ngoài vắt vẻo trên sopha.
Cả hai không nói với nhau nửa lời. Không có chuyện trò. Không có chuyện phiếm. Không có những câu vu vơ. Chỉ là những ánh nhìn lén lút dấp dính trên da khi một trong hai nốc cạnh lon bia hơi vừa khui của mình.
Có lẽ là lúc tiệc tối vừa dứt.
Cái bàn dài trải đầy những dĩa trống và ăn dở. Sốt vang từ món thịt cừu rơi vãi trên tấm lụa phủ bàn và phô mai trên món tráng miệng lất phất rũ xuống khăn ăn trắng muốt.
Cuộc trò chuyện vẫn chưa dứt. Những kẻ học giả đưa nó đi xa tới tận cả bên kia bán cầu, lùng bùng bên trong lỗ tai. Mạc Quan Sơn không phiền hà gì đâu. Không hề. Ít ra những điều sáo rỗng kia cũng lấp đi mất tiếng ồn ào bên trong chính đáy lòng của em. Để thiếu niên thôi suy nghĩ đến những cái nắm tay mà người nọ trao cho thiếu nữ. Lén lút. Như cách y nhìn em.
Như cách ngón chân người nọ cạ vào cổ chân trần của em. Da thịt áp vào da thịt. Những ngón chân mềm nóng ấp vào làn da lạnh buốt của em. Luồn vào ống quần rộng ẩm ướt và rồi mơn trớn những xúc cảm vô hình đang cuồn cuộn trong lòng em.
Mạc Quan Sơn ngước mắt, Hạ Thiên không nhìn em. Y đang bận cười rũ người vì một câu đùa nhảm nhí nào đó mà thiếu nữ tóc hung vừa cất lên. Cả hai đều cười.
Em rũ mắt. Hơi rụt chân lại. Hơi ấm vụt tắt. Như thể một ngọn nến tắt ngúm trong đêm.
Liệu Hạ Thiên có làm điều đó để chọc giận em hay không? Hay đó chỉ đơn thuần là một hành động thể hiện tình yêu? Mà chính em mới là kẻ đang đố kị? Đang ghen ghét?
Vì chính em mới phải là người ngồi cạnh y? Mới phải là người quen biết bạn y và tổ chức những buổi tiệc ở nhà y như thể em mới là chủ nhân của ngôi nhà này?
Có lẽ là vế sau.
Thiếu niên nghĩ, rồi khẽ gật gù với bất kể điều gì mà anh chàng thông minh bên cạnh đang muốn nhồi nhét vào đầu em.
Mạc Quan Sơn cần một điếu thuốc. Ngay bây giờ. Có lẽ em nên làm vậy. Một điếu thuốc. Thêm hai ly vang. Và rồi chuồn khỏi đây. Cuốn xéo khỏi chốn này và lang thang đâu đó cho tỉnh rượu.
Nhưng nếu em đứng lên vào ngay lúc này, người nọ hẳn sẽ nghĩ em khó chịu.
Em không hề. Chỉ là em mệt. Chán. Bực dọc. Tức giận. Phẫn nộ. Chết quách đi cho rồi.
Mạc Quan Sơn tròn mắt nhìn xuống dĩa thịt cừu nguội ngắt. Nó có vị như sáp dẻo. Đặc quẹo lại nơi cuống họng và khiến ta ngạt thở đến ngất đi.
Thiếu niên nghiêng đầu, cố giữ cho mình không ngẩng đầu lên. Vì từ thời khắc em rụt chân lại, ánh nhìn của người nọ chưa từng rời đi. Bỏng rát.
BẠN ĐANG ĐỌC
iknowthecolouryouwantedtopaintourkitchencabinets.
Fanfiction[Hạ Thiên - Mạc Quan Sơn] "giữa mùa hè năm 17 tuổi và mùa đông năm em tròn 30, ta gặp lại nhau."