1

237 16 2
                                    


Thanh Bình chụm hai bàn chân lại, theo thói quen hơi dãn hai cánh tay đang nhức mỏi theo từng nhịp thở nằng nặng.

Giữa trưa, trời đổ nắng gay gắt khiến lòng đường nhẵn nhụi như bị đổ một lớp mỡ chiên giòn.

Thanh Bình lẩm nhẩm tính, tính ra thì từ sáng tới giờ đã chụp được ở hơn năm địa điểm khác nhau rồi nhưng đến khi xem lại đống ảnh trong máy, cậu vẫn chẳng ưng ý nổi một tấm.

Thức dậy từ năm giờ sáng và lọ mọ chuẩn bị mọi thứ đến hơn bảy giờ thì bắt đầu xuất phát. Văn Toàn còn tưởng là mình sẽ tràn trề năng lượng cho tới năm giờ chiều, nhưng cậu hoàn toàn đã nhầm. Bây giờ mới là mười rưỡi trưa nhưng cậu đã mệt muốn lả cả người ra rồi.

- Được rồi, dừng một chút đi anh ơi. Trời đang nắng quá.

Thanh Bình tắt máy, đứng chống hông xua xua tay bảo Tuấn Tài đi nghỉ một chút. Dù sao cũng là con người, làm việc quần quật từ sáng sớm tới giờ đã là quá đủ.

- Chú nói với anh đây sẽ là địa điểm cuối cùng, đúng chứ?

Phan Tuấn Tài, sau khi chắc chắn rằng đã dựng ổn thoả mấy cái tấm hắt sáng gọn lại mới tiến về phía Thanh Bình cùng với một cái nhíu mày.

Thanh Bình không đáp, cậu cúi đầu mở thùng nước lấy một lon soda và ngửa cổ tu hết một nửa. Sau khi ợ lên một cái rõ vô duyên mới chép miệng nói.

- Vốn là sẽ như thế, nhưng mà em không thể tìm thấy tấm ảnh nào có thể nộp cho thầy trong đống này hết.

- Cho nên...

Tuấn Tài nghiêng đầu, nhìn theo ánh mắt lấc cấc của Thanh Bình và lập tức bị cái gật đầu của cậu làm cho mất hết tinh thần.

- Này, cậu đùa với anh đấy hả, anh mày ra đường như thằng dở từ sáng sớm bỏ mặc vợ con bơ vơ ở nhà chỉ để giúp mày đến trưa. Bây giờ là mười rưỡi rồi, anh đã hứa sẽ có mặt ở nhà lúc mười hai giờ.

- Cho nên bây giờ chúng ta lập tức đứng lên và di chuyển tới địa điểm tiếp theo thôi.

Thanh Bình đứng phắt dậy liếc nhìn đồng hồ cùng lúc trao cho Tuấn Tài một cái nháy mắt cấc láo mặc kệ người anh kia đang đỏ bừng cả hai tai vì bức xúc.

- Này, cái thằng trời đánh kia, sao không bao giờ mày nghe anh nói cho hết câu thế hả?

Chờ đến lúc Tuấn Tài gào lên thì Thanh Bình cũng đã tiến ra đến xe và chui gọn vào ghế phụ lái rồi.

- Mẹ kiếp.

Tuấn Tài gắt gỏng, nhưng bắt buộc vẫn phải đứng lên mặc dù chẳng hề muốn như thế.

Thời tiết ngày càng nóng hơn, giữa trưa nắng gắt. Thanh Bình cầm dụng cụ đứng về một bên loay hoay lắp máy ảnh sau khi rất khó khăn một mình vác ba thứ đồ lỉnh kỉnh này từ trong chiếc SUV cũ nhếch của Tuấn Tài.

Cậu căn chỉnh góc, đây là một nhà thờ cổ vô cùng đẹp ở ngoại ô thành phố mà cậu đã rất khó khăn mới tìm được. Không phải tự nhiên mà Thanh Bình chọn đây làm địa điểm tiếp theo, bởi cậu dám chắc, nếu bây giờ chụp ở đây lập tức sẽ có bức ảnh ưng ý nhất.

CV [0504] Sick Boy [Drop]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ