Phần 1: Tứ Bình

3 1 0
                                    

Ngày cây cầu vượt sập cũng là ngày tôi được cứu rỗi.

Cây cầu dài đúng hai mươi lăm cây số chia đôi thành phố Anemoi ra làm hai nửa hoàn hảo, với một đầu đặt giữa Cổng Boreas và Cổng Eurus (theo cách gọi của dân thấp tầng là Cổng Bắc và Cổng Đông), còn đầu còn lại đặt giữa Cổng Zephyr và Cổng Notus (hoặc Cổng Tây và Cổng Nam). Cây cầu rộng đến nỗi không chỉ chia thành phố ra làm Khu Dân cư về phía bên trái và Khu Hành chính bên phải, mà còn ngấm ngầm tạo thành hai loại lối sống riêng biệt cho người dân. Từ cây cầu trở lên là dân cao tầng giàu có và đầy học thức như các chính khách, doanh nhân, nhà phát minh hay thần tượng, còn bên dưới là dân thấp tầng với đủ các thể loại người.

Rồi tận thế diễn ra khiến bao nhiêu ranh giới đổ vỡ chẳng sót lại mảy may. Tai nạn bất ngờ ập đến đã làm tê liệt loài người sống yên ổn bấy lâu - đến nỗi những thứ như thiên tai, nguy hiểm hay sự cố đã trở thành từ hiếm trên tự điển. Tôi vẫn nhớ như in khung cảnh hỗn độn trước khi lẩn trốn dưới tầng hầm của cặp vợ chồng già đã cưu mang tôi, kẻ thì sốc đến nỗi đứng như trời trồng mặc cho "nó" xé xác, từng dòng người đổ dồn về phía những ngôi nhà cao tầng với hy vọng càng lên cao sẽ càng dễ sống sót, các con đường cả trên không, dưới đất và trong lòng đất quá tải với số lượng người khổng lồ đổ dồn về hướng bốn cánh cổng. "Nó" chính là vũ khí sinh học được thả ra từ Khu Hành chính. tôi nghe người ta truyền tai nhau thế chứ chẳng biết thực hư ra sao, vì người trong Bộ phận Thử nghiệm dường như đã bỏ mạng hết trong biến cố.

Hai tháng đầu tôi cố sinh tồn với nhóm người ít ỏi còn sót lại dưới một căn hầm chật chội ẩm ướt đầy những gián và phân chuột, mấy kẻ vốn quen ăn sung mặc sướng như chúng tôi chưa từng trải qua gian khổ như thế. Vậy là mâu thuẫn nổ ra, tôi vốn là người trầm tính nên chỉ ngồi một bên quan sát. Sau hôm đó một nhóm tám người rời đi, dẫn đầu là một gã tên Butterock tính tình nóng nảy, ưa nói những chuyện kỳ quặc mà không ai đủ trình độ để hiểu. Bọn tôi ra vẻ cản hắn nhưng trong thâm tâm lại âm thầm thở phào nhẹ nhõm, thế là bớt được một tên phiền nhiễu và tám miệng ăn.

Một tháng sau là tháng của nỗi sợ khi hằng đêm, từng người trong chúng tôi biến mất dần khiến cho phần lớn không chịu nổi phải cuốn gói mà đi. Mọi nỗ lực tìm hiểu nguyên nhân rơi vào bế tắc cho đến khi có người tìm được bằng chứng chỉ tội cặp vợ chồng lén cho vũ khí sinh học vào khử bớt bọn tôi.

Một người trong số chúng tôi chất vấn: "Bà nghĩ bà sẽ sống mà không cần chúng tôi à?"

Bà ta không có vẻ gì là hoảng sợ còn ông chồng đã biến đâu mất từ sáng sớm, tôi để ý đến sự bất thường đó trước tiên.

"Chồng bà đâu? Gọi chồng bà ra đây."

"Anh ấy đã hiến dâng linh hồn mình." Bà ta quái gở đáp.

Khi tôi tông cửa xông vào phòng bọn họ, xác lão chồng không biến mất như những người khác mà bê bết trên tấm drap giường, đầu mình mỗi thứ một nơi. Hóa ra cả hai vợ chồng đều là người theo dị giáo. Ngay từ bé bọn tôi đã được dạy tín ngưỡng là thứ đáng sợ có thể nuốt chửng nền văn minh và là xiềng xích giam hãm sự phát triển của nhân loại. Người của Anemoi phải tự do như ngọn gió, họ nói thế. Thế nên tôi chưa từng hiểu vì sao lại có những người cố chấp đến mức, nguyện ý vứt bỏ mọi sự tiện nghi đủ đầy của thành phố chỉ để theo đuổi những niềm tin mờ ảo và hoàn toàn không thực.

Người Duy Nhất Trên Thế GianNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ