Hopeless

117 9 8
                                    

Hôm đấy đáng ra sẽ là 1 ngày rất hạnh phúc vs tôi, tôi định tỏ tình Earth, ngay ngày sinh nhật mình.

Đến lớp như thường lệ, tôi vừa ngồi ấm chỗ, Earth đã nói

"Ê, cho m hết đống thức ăn dưới bàn đấy, cả cái hộp đồ ăn xanh kia nữa"

"Nay còn có chuyện cho t ăn đồ ăn trg hộp đấy nữa à" tôi mang cái mặt cợt nhả nhưng trg lòng bão tố ra hỏi

"Cũng định ko cho m đâu nhưng từ nay t có người khác nấu cho r, cái bạn Lin cuti lớp bên cạnh í" nó cợt nhả ko kém

"Bộ m ko thích cái người bí ẩn kia à, thấy cũng có vẻ thích lắm cơ mà" tôi hỏi

"Thì cx có chút cảm tình, nma t ko bt người ấy là ai cả, chỉ toàn gửi đồ ăn kèm thư nặc danh thì có dí súng vào đầu t cx ko thích đc. Vả lại, Lin cũng làm đồ ăn cho t đc cả tháng nay r" Earth điềm nhiên đáp

"Ủa Lin nó nấu cho m lâu vậy mà sao t ko bt"

"Thì nó hẹn t ra r đưa, với cả nó bắt t ăn ngay trước mặt nó r cho ý kiến để về nó sửa, m ko bt là đúng, nma m cần bt lm gì, lm như m là người tặng t hộp đồ ăn kia á"

'Thì t tặng thật mà, nhiều lúc sao thằng này vô tri thế ko bt' tôi chửi thầm

"Đâu, tại t tò mò, bộ 2 đứa tụi mày là người yêu nhau hả, sao mà m chỉ ăn mỗi đồ Lin nấu thôi vậy, bình thường thấy m giữ đống đồ đc tặng kia lắm mà" chửi thì chửi chứ tò mò thì vẫn phải hỏi

"Ừ, t với nó là người yêu, từ hôm qua, nó mới tỏ tình t, với cương vị là 1 anh người yêu tốt thì t sẽ ko nhận đồ đc tặng nữa đâu, chỉ ăn đồ nó nấu thôi" nó nói với vẻ mặt tự hào kinh khủng

'Rồi luôn, thế giới sụp cmnr, hi vọng vụt tắt ngay trước mắt, chỉ chậm có 1 ngày thôi mà mọi thứ thay đổi đến cỡ này. Ngày sinh nhật, ngày hạnh phúc đồ đó keo, h thì đổi thành ngày tuyệt vọng đc r' những luồng suy nghĩ tiêu cực bắt đầu vây quanh tôi

Vốn đã ko phải kiểu người tích cực, thêm chuyện này nữa, tôi thành người câm lúc nào ko hay. Chầm kảm nguyên 1 ngày trời. Về đến nhà lại đụng mặt mấy cô dì chú bác đang tranh cãi với mẹ chuyện đất đai, nhiều lúc ko bt cuộc sống của tôi từ khi sinh ra đến h có chút ý nghĩa nào ko

Ngay lúc còn đang suy nghĩ vẩn vơ, tôi bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại, mới vừa bắt máy, giọng thằng Pond hốt hoảng

"M...M ơi....Phuwin với t bị tai nạn xe...t ko sao nma Phuwin nó chảy nhiều máu lắm m ơi..."

"Bọn m đi đứng kiểu gì đấy, đang ở đâu, đã gọi ai chưa, thằng kia có ổn ko, đã gọi cấp cứu chưa... " tôi sốt ruột

"M cứ từ từ đã, t gọi cho bọn kia r, h t đang ở quán bánh ngay vòng xuyến chỗ đèn giao thông ở cái đường mà đi xuống cái thư viện gần cái cầu hay có người nhảy xuống ấy, m đến nhanh nha" nó tuôn 1 tràng

"Đm, thằng này, m nói thế tổ tiên t đội mồ dậy cũng ko chỉ nổi đường, nói mịa tên quán đi, đừng lòng vòng" tôi chửi

"The..... The Cake Corner.....đến nhanh nhá" nó lắp bắp

"Ờ r để t đến liền"

Trước khi cúp máy tôi còn nghe loáng thoáng tiếng cười khúc khích của ai đó nhưng vì hoảng quá nên tôi ko nghĩ nhiều mà chạy ngay tới đó.

Đi đc nửa đường tôi mới chợt nhớ ra mình là 1 đứa mù đường và nãy h tôi còn ko bt tôi đi đâu

'Bỏ mịa r, sao tự dưng vô tri ngang zậy nè, h sao ta, à để dùng gg maps"

Sau khi mò theo chỉ dẫn của gg maps thì 30p sau tôi mới có mặt trước quán, nhưng lại ko thấy tụi nó đâu. Tôi lôi máy ra gọi

"M ở đâu đấy thằng kia"

"Bọn t ở trg quán r, ngta thấy bị thương nên cho ngồi nhờ đây nè"

Cúp máy bước vào quán, đèn điện tối thui, bỗng 1 ánh sáng lóe lên

"Happy birthday to you, happy birthday to you...... "

Hội bạn trời đánh của tôi bước ra từ bóng tối kèm chiếc bánh kem xinh xinh. Nói ko điêu chứ lúc đấy tôi định chửi cho tụi nó 1 trận vì tội lừa tôi đấy. Nma tôi lại chẳng thốt ra đc câu nào, thay vào đó nước mắt cứ lã chã rơi, chắc tại hôm nay tôi đã chịu quá nhiều sự đau khổ chăng

Bọn nó chạy đến bắt tôi ước r thổi nến, cái cảm giác vui mừng vừa xa lạ mà lại thân thuộc đến vô cùng, gợi cho tôi những tháng ngày bố còn sống. Phải công nhận cuộc sống của tôi chỉ có cái bọn nhoi nhoi này làm tôi có cảm giác như mình đc sống

Thổi nến xg, bọn nó kéo tôi vào bàn, vừa ăn bánh vừa tâm sự với nhau về chuyện của tôi, cảm giác như thời gian cứ chậm lại. Càng trải lòng nhiều, tôi nhận ra tôi ko mạnh mẽ như mình tưởng mà là 1 đứa rất mau nước mắt.

Bữa tiệc này như niềm hi vọng cuối cùng trg cái ngày đầy sự tuyệt vọng của tôi. Và tôi cũng bt rằng nếu cứ mang thứ tình cảm ấy với Earth thì chuỗi ngày sau này của tôi cũng chỉ ngập tràn trg nỗi thất vọng. Nhưng bt sao đc, cảm xúc con người như 1 cây lao, đã phóng ra thì rất khó để thu lại

[ EarthMix ] Crushing on youNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ