04

194 24 0
                                    




Giáng sinh đã đến với thế giới bên ngoài khi tôi cuống cuồng xử lý các yêu cầu đã bị hoãn lại. Tôi biết điều đó vì khách hàng nhận được kết quả đã viết "Giáng sinh vui vẻ" ở cuối tin nhắn cảm ơn. Vô tình xem lại ngày, đó là ngày 24 tháng 12, đêm Giáng sinh. Mặc dù tôi không thực sự muốn biết.

Hôm nay không đi lang thang và đi thẳng về nhà. Tôi nghĩ vậy, nhưng lại nhớ ngay đến chiếc tủ lạnh trống rỗng. Những ngày vừa qua, cứ tan làm là tôi nhốt mình trong nhà và luôn nấu bữa tối. Hôm qua hết nguyên liệu nên hôm nay định ăn ngoài. Chuyện này khiến tôi đau đầu khi nghĩ rằng mọi nơi tôi đến sẽ đều đông đúc.

Tôi đang đói lắm. Lý do là vì tôi đã không ăn uống đàng hoàn từ sáng giờ. Nghĩ mình sắp chết đói, bụng lại kêu ầm ĩ. Bây giờ là 9:26 tối. Từ giờ trở đi, việc mua sắm ở siêu thị cũng trở nên khó khăn. Đến nhà hàng vậy. Tôi mặc chiếc áo khoác treo trên tường và đeo thêm khăn quàng cổ. Nếu tôi biết sẽ như thế này, tôi đã mặc áo khoác phao ra ngoài rồi.

Ngay cả nhà hàng tôi dừng chân thứ hai cũng không được. Mọi nơi tôi đến đều đông đúc, tự hỏi nhiều người làm thế nào mà chen chúc được. Khi tôi mở cửa và lê bước ra ngoài, một cái gì đó vụt qua trước mắt tôi. Một, hai, ba, bốn. Đó là bông tuyết. Tôi quên mất cơn đói của mình và nhìn lên bầu trời. Những bông tuyết chậm rãi di chuyển nhẹ nhàng rung rinh như bị hút trở lại bầu trời. Ngày mai sẽ là một ngày Giáng sinh có tuyết rơi. Lòng tôi hụt hẫng.

Cuối cùng, tôi quay lại và đi đến quán rượu. Không biết quán rượu tồi tàn đó có đầy người không. Tuy nhiên, không có cách nào ép buộc mọi người được. Tôi quay lại, nói rằng tôi sẽ đến lần sau, người chủ bảo tôi đợi một lúc vì sẽ sớm có chỗ ngồi. Thật buồn cười, nhưng tôi không muốn đứng đó chờ đợi một cách ngu ngốc vào một ngày như hôm nay. Sau khi từ chối, tôi lại hòa mình vào tuyết. Đột nhiên, những bông tuyết trở nên dày đặc hơn.

Tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc đến cửa hàng tiện lợi. Tôi không thích muốn đến cửa hàng tiện lợi vì nó ở khu vực trung tâm thành phố, nhưng không có nơi nào khác cả. Tôi khụt khịt cái mũi đang ngứa ran vì lang thang khắp nơi, và sửa lại chiếc túi của mình. Đám đông tụ tập ồn ào. Thỉnh thoảng lại nghe thấy tiếng cười nói say sưa. Vai tôi co lại trong không khí đêm ồn ào. Khi khung cảnh xung quanh trở nên sáng rực rỡ, tâm trí lại bị tác động. Dáng đi của tôi khá nặng nề và thảm hại. Tôi đang làm gì ở đây bây giờ?

Mắt tôi bị chói bởi ánh đèn huỳnh quang sáng chói. Các cửa hàng tiện lợi cũng cháy hàng vào dịp Giáng sinh nên kệ hàng trống trơn. Hầu như tất cả đã được bán hết, chỉ còn lại chiếc bánh dâu tây số 5 lớn nhất. Đó là một cái bánh mà tôi không bao giờ có thể chen chúc một mình. Do kích thước quá lớn, người đông quá nên tôi bỏ bánh mà chuyển sang cơm hộp.

"Giáng sinh vui vẻ."

Người nhân viên bán thời gian nói khi anh ta đặt chiếc bánh mì sandwich trứng cuộn và một chai trà xanh vào túi sau khi thanh toán. Biểu cảm của anh ta rất ấn tượng. Một người có thể ban phước lành cho người lạ thì hạnh phúc biết bao? Tôi cũng muốn nhưng không thể chúc lại và chỉ gật đầu.

Cùng với tiếng chuông, không gian lại tràn ngập năng lượng ban đêm. Tôi đã sợ hãi khi nghĩ đến việc đi bộ về nhà. Mỗi bước tôi đi dài như một ngàn bước. Đột nhiên, nước mắt bắt đầu chảy ra và mũi của tôi bắt đầu sưng lên. Hôm nay là một ngày lạnh, tôi kéo chiếc khăn của mình lên để tránh cái lạnh. Hoảng sợ, những bước chân vội vã của tôi bị vướng vào nhau. Cơ thể lắc lư. Tôi nhanh chóng lấy lại thăng bằng, rồi nhìn quanh xem có ai nhìn thấy không.

[ReiShi] XMAS BLUESNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ