Chap 09

457 37 1
                                        

Phần dạo đầu (của buổi biểu diễn nhạc kịch) không gây được nhiều chú ý. Khi cả hai đang dùng bữa, Hạ Tuấn Lâm thậm chí còn hỏi về thời gian của buổi biểu diễn từ thiện tiếp theo. Tần Dật thở phào nhẹ nhõm. Mặc dù Hạ Tuấn Lâm cũng đang che giấu cảm xúc nhưng anh lại sợ hãi hơn việc mình không có gì để nói với cậu.

Hạ Tuấn Lâm chỉ ăn một nửa miếng bít tết. Có vẻ như cậu rất thích món tráng miệng của nhà hàng này. Hạ Tuấn Lâm gọi hai món tráng miệng có hương vị khác nhau. Cho miếng cuối cùng vào miệng, vị ngọt không thể che giấu được cay đắng trong trái tim anh ấy. Hạ Tuấn Lâm cố gắng mỉm cười, ra sức đánh lạc hướng bản thân khỏi những cảm xúc không cần thiết.

Sau bữa tối, thời gian vẫn còn sớm. Tần Dật dẫn Hạ Tuấn Lâm đi dạo một vòng. Điểm đến dường như không phải là một con phố thương mại.

Chợ đêm rất náo nhiệt. Pháo hoa rợp trời. Người qua lại tấp nập. Cảnh vật xung quanh khiến tâm tình Hạ Tuấn Lâm cảm thấy tốt hơn nhiều.

Hạ Tuấn Lâm chăm chú quan sát quầy hàng thủ công một lúc lâu. Ngón tay dừng lại trước một con gấu nhỏ rất đáng yêu nhưng cuối cùng cậu lại lấy con mèo bông mũm mĩm bên cạnh. Chủ sạp nhiệt tình giới thiệu. Cậu chọn thêm vài thứ nữa rồi mang ra gói lại thành từng cặp.

Tần Dật giúp Hạ Tuấn Lâm xách đồ nhưng vẫn không quên đem cho cậu hộp takoyaki nóng hổi.

Hạ Tuấn Lâm hơi ngạc nhiên. Cậu chỉ liếc qua tiệm takoyaki vài lần trước khi rời đi nhưng Tần Dật đã tinh ý nhận ra. Anh mở túi rồi nhìn một hồi:

"Em không thích con gấu kia sao? Tại sao em lại lấy con này thế?"

Hạ Tuấn Lâm vội phủ nhận:

"Em không thích gấu bông. Em nghĩ con mèo này dễ thương hơn."

Tần Dật không quá chú trọng vấn đề này.

"Chúng ta mua một cặp thú nhồi bông, anh có thể lấy một trong số chúng không?"

Hạ Tuấn Lâm mua một cặp hoàn toàn vì sợ chúng cô đơn chứ không có ý gì khác nhưng hiển nhiên cậu không thể từ chối yêu cầu nhỏ như vậy của Tần Dật.

"Được ạ!"

Hạ Tuấn Lâm thử một miếng takoyaki, hơi do dự một chút:

"Dật ca, anh có muốn ăn thử không? Chúng rất ngon."

Vừa nói, cậu vừa đưa tay đút miếng takoyaki vào miệng nam nhân. Tần Dật chưa từng thử qua món ăn vặt đường phố nhưng người này là Hạ Tuấn Lâm nên dĩ nhiên anh không thể từ chối. Nhìn Tần Dật ăn, Hạ Tuấn Lâm cũng ăn một cái, hài lòng híp mắt nói:

"Ngon không ạ?"

Quả thật khẩu vị của Hạ Tuấn Lâm có hơi giống trẻ con, thích ăn đồ ngọt và quà vặt. Hai người đi dạo từ đầu phố đến cuối phố. Cuối cùng, cậu ăn thêm một bát đá bào phủ kem tươi nên không thể ăn thêm thứ gì được nữa.

Trên đường trở về, Tần Dật cố ý lái xe chậm hơn một chút. Cửa kính xe hạ xuống một nửa. Gió chiều thổi vào rất dễ chịu.

Ô tô dừng trước biệt thự. Hạ Tuấn Lâm một tay cầm hoa hồng, tay còn lại ôm con mèo bông, chuẩn bị bước xuống xe. Tần Dật săn sóc dặn dò cậu:

[SHORTFIC•TƯỜNG LÂM]: PHẢN ỨNG DỊ ỨNGNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ