Chương 73: Yukimura Osamu là Yukimura Osamu, Ayanokouji Osamu là Ayanokouji Osamu, bọn họ không giống nhau
"—— Bị tách ra a."
Hắn rũ mắt nhìn bên người đồng dạng bị dịch chuyển đến nơi này lại bởi vì không gian đánh sâu vào mất ý thức Matsuda Jinpei.
Quyển mao bị ướt sũng, kính râm không biết rớt ở nơi nào, bại lộ ra hắn kia soái khí trì mặt dung mạo, cảnh sát tiên sinh mất ý thức cũng không biết chính mình xác chết vùng dậy đồng kỳ vừa cứu hắn thoát khỏi bị chết chìm trong biển rộng.
Đầu ngón tay còn vô thức run rẩy, hắn tự giễu lẩm bẩm: "Suýt chút nữa.... Ngươi giống ta bị táng ở biển rộng a, Jinpei. May mắn bị dịch chuyển cùng nhau rớt xuống biển."
"Ngu ngốc, vì cái gì lại xông đi vào a! Ngươi có nghĩ tới bị dịch chuyển đến nguy hiểm địa phương sao? Ngươi nếu như xảy ra chuyện gì..... Ta, không phải, Hagi bọn họ làm sao bây giờ......"
Không có người khác tồn tại, duy nhất một người quen đều ngất xỉu, Ayanokouji Osamu áp lực khủng hoảng cùng áy náy che trời lấp biển ập tới, doạ đến hắn nức nở mắng.
"Jinpei! Ta suýt chút nữa cứu không được ngươi hỗn đản này! Rớt dưới biển cảm giác thật không xong thấu.... Bị biển rộng bao vây quanh thật đáng sợ...."
Ayanokouji Osamu giơ tay chặn mặt lại, đều phân không rõ từ khẽ hỡ ngón tay rơi xuống rốt cuộc là nước mắt hay biển rộng.... Hắn đáy mắt nhuốm đẫm sự mệt mỏi cùng phẫn nộ, thậm chí còn sót lại nghĩ mà sợ may mắn.
Hắn cho rằng chính mình dù chết ở biển rộng, thường xuyên nằm ác mộng lặp lại biển rộng vây quanh, cũng không có bóng ma tâm lý sợ hãi hay hối hận.
Nhưng hiện tại chứng kiến Matsuda Jinpei rớt xuống biển rộng, mà chung quanh đều không có hòn đảo tồn tại, hắn bất lực mà tìm kiếm, suýt nữa cứu không được người, cái kia cảm giác lệnh hắn muốn chết không được, sống cũng không xong tra tấn muốn điên rồi!
Nếu không phải hắn kiên trì cứu được người, dùng toàn bộ thể lực ôm người bơi lội tìm kiếm hòn đảo, có lẽ dù vớt được người hắn và Matsuda Jinpei cũng không thể sống sót ở bốn phía đều là biển rộng mênh mông....
Thật đáng sợ.
Này so với lý trí mà nhìn chăm chú bản thân hít thở không thông chết đi càng đáng sợ.
"Jinpei...." Ayanokouji Osamu cúi người xuống, cẩn thận dùng trán kề trán thanh niên, cẩn thận cảm nhận mỏng manh hít thở còn sống của đối phương, hắn an tâm mà nhắm mắt lại, "Thật tốt quá a....."
Ngươi không có bị ta liên lụy chết đi thật tốt quá.
Không biết duy trì tư thế này bao lâu, nếu không phải Ayanokouji Osamu biết rõ chính mình nên mang người rời khỏi đá ngầm tìm an toàn vị trí nghỉ ngơi, thì hắn khả năng ôm Matsuda Jinpei cẩn thận nghe hắn mạch đập hít thở đến tối khuya.
Bọn họ toàn thân ướt đẫm, nếu không nhanh chóng tìm chỗ trú ẩn, thì khả năng sẽ bị cảm rất cao a.
Matsuda Jinpei thì không nói, nhưng Ayanokouji Osamu lại cảm nhận được chính mình nhiệt độ có chút nóng lên không bình thường. Chỉ mong rằng hắn thân thể kiên trì điểm, hiện tại không thích hợp để hắn phát sốt a....

BẠN ĐANG ĐỌC
[ Tổng ] Ta Từng Là Cái Phản Đồ
FanfictionTên truyện: Ta Từng Là Cái Phản Đồ Văn án. Ayanokouji Osamu bị hệ thống trói định xuyên qua dị thế giới cứu vớt, chính là cứu vớt hành trình tràn ngập chông gai trước mắt, Ayanokouji Osamu dựa theo hệ thống nhiệm vụ trở thành -- "Phản Đồ". Hắn phản...