5

453 27 0
                                    

"Renjun đang chờ ai đón vậy?" Jeno hỏi bạn mới. Hôm nay có một người bạn mới chuyển đến từ Trung Quốc, tên là Renjun.

"Tớ không biết, chắc là chú của tớ sẽ tới đón." Cậu bé ngại ngùng trả lời.

"Jeno!" Doyoung vẫy gọi khi mở cửa xe. Đứa nhỏ vui vẻ đáp lại.

"Haechan và Jaemin đâu rồi bé con?" Anh hỏi khi đến gần con mình mà chưa thấy 2 đứa nhóc kia đâu.

"Hai bạn còn ở lại lớp. Cô Anne bắt phải dọn dẹp vì tội đánh nhau đấy bố ạ." Jeno giải thích.

"Thật vậy sao?" Doyoung trả lời "Vậy mình chờ thêm chút nữa nhé." Khi nhận được cái gật đầu của con trai, lúc này Doyoung mới chú ý đến cậu nhóc ở bên cạnh con mình – nhìn có vẻ là một đứa trẻ người nước ngoài.

"Bố ơi, tên cậu ấy là Renjun." Jeno hình như hiểu được thắc mắc của cha mình "Hôm nay mới chuyển đến lớp con đấy."

"Chào Renjun nhé, chú là bố của Jeno. Con dễ thương quá." Anh dịu dàng xoa đầu cậu bé.

"Bố Doyoung." Tiếng gọi lảnh lót của Haechan vang lên từ cuối hành lang. Cậu bé mũm mĩm lon ton chạy trước bỏ lại Jaemin – người đang cằn nhằn, đi chậm ở phía sau.

"Đừng chạy nữa Haechan." Doyoung nhắc nhở.

"Bố Doyoung, Haechan gây sự với con." Jaemin nhào tới ôm chầm lấy anh.

"Không phải đâu, bố ơi. Jaemin mới là người bắt đầu trước." Haechan không chịu thua mà chen ngang.

"Hai đứa lại làm sao rồi?" Doyoung hỏi, buông Jaemin ra, yêu cầu hai đứa nhỏ đứng ngang hàng với nhau và giơ tay lên cao.

Đây được xem như là một hình phạt nhỏ nếu gây sự đánh nhau. Ten, Winwin và Doyoung đã thống nhất nhất như vậy. Đương nhiên Johnny và Yuta cũng đồng ý.

"Không ai muốn giải thích sao?" Doyoung hỏi. Giọng nói của anh không hề có chút giận dữ nào, vẫn vô cùng dịu dàng "Được thôi, chúng ta sẽ không về nhà cho đến khi hai đứa chịu làm hòa với nhau."

Cô giáo Anne – xuất hiện ở cuối hành lang, không khó để anh nhìn thấy và gật đầu chào hỏi theo phép lịch sự.

"Jeno?" Doyoung cậu con trai ruột của mình bỏ mặc hai người bạn thân để mải mê nghịch cát dưới chân.

"Hai bạn tranh giành nhau một cây chocolate chú ạ." Renjun ngại ngùng nói. Cậu bé sợ mình nói sai điều gì.

Jaemin ngạc nhiên nhìn cậu bạn mới đến, nước mắt như sắp tràn ra khỏi đôi mắt to tròn "Bố ơi, Haechan đã ăn mất chocolate của Jaemin."

Lời "buộc tội" bị Haechan phản bác lại "Nhưng nó là do Jaemin không chịu chia cho con ăn chung đấy chứ."

Giờ thì anh đã hiểu mọi chuyện rồi "Bỏ tay xuống và quay sang nhìn nhau nào."

"Nana, bố đã nói sao về việc con nên chia sẻ bánh kẹo với bạn bè nhỉ? Con không nên keo kiệt như thế đúng không? Và còn Haechan nữa, bố cũng dặn con phải đề nghị một cách lịch sự khi muốn xin người khác điều gì cơ mà?" Anh nhẹ nhàng chỉ ra những điều chưa đúng cho 2 đứa nhỏ.

[End - Trans] JaeDo - AppaNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ