"Bố ơi, mình đi đâu vậy ạ?" Jeno hỏi, khi nhận ra Doyoung đang vô cùng lo lắng khi đứng chờ chiếc xe bus chưa biết khi nào sẽ xuất hiện.
"Chúng ta đến nhà chú Gongmyung." Doyoung đáp.
Gongmyung là người duy nhất mà anh nhớ đến khi muốn bỏ trốn. Dù trước đây bị cha mẹ đuổi khỏi nhà, thì Gongmyung - anh trai của anh – đôi khi vẫn liên lạc để hỏi han tình hình của hai người, chắc chắn rằng em trai và cháu của mình đều không gặp chuyện gì.
"Sao vậy ạ? Hôm nay Jeno không phải đi học ạ?" cậu bé vẫn còn thắc mắc.
Doyoung im lặng, chưa có một lý do phù hợp nào để trả lời cho Jeno vào lúc này. Sáng nay, sau khi nhận được cuộc gọi từ Taeyong, anh cảm thấy mình cần phải đi thôi, phải bỏ đi khỏi tầm mắt của tất cả.
.
"Jaehyun là cha ruột của Jeno phải không Doie?" – Taeyong đã hỏi anh như vậy.
"Xin lỗi."
"Chúng ta có hoàn cảnh giống nhau, nhưng tôi và Renjun đã lấy đi tình cảm mà đáng ra cậu và Jeno nên được hưởng."
"Hãy quay lại với Jaehyun đi. Tôi sẽ là người ra đi."
"Để công bằng với Jeno, Doie à, hãy nói chuyện với Jaehyun rõ ràng đi."
.
"Bố ơi, mình sẽ đi chiếc xe kia đúng không?" cậu bé thắc mắc khi thấy một chiếc xe bus đang chuẩn bị ghé trạm.
"Đúng rồi bé con. Đi nào." Doyoung cười đáp.
Công bằng dành cho Jeno? Đúng. Vì điều mà Jeno đáng được hưởng, Taeyong đã lựa chọn chia tay với Jaehyun.
.
"Doie..."
Một giọng nói trầm vang lên, cả người Doyoung cứng nhắc, nhưng anh vẫn giữ im lặng và không muốn ngẩng lên để xác nhận đối phương.
"Xin anh đừng đi..." Jaehyun vừa định đi tới nắm tay anh thì...
"Không được chạm vào bố con."
Hắn ta đã rất ngạc nhiên, cả Doyoung cũng vậy. Jeno ở bên cạnh nhảy phắt lên chắn ở trước mặt ngăn cản sự tiếp xúc của hai người.
"Jeno à... ba..." Hắn không thể nào nói thành lời, chưa từng nghĩ sẽ đối mặt với con trai ruột trong tình huống này.
"Chú luôn là người khiến bố con phải khóc." Trên gương mặt nhỏ bé là sự tức giận thấy rõ ràng.
Doyoung hít sâu. Không ngờ được con trai nói ra những lời như vậy. Anh bối rối nhìn Jeno và Jaehyun trước mặt mình.
"Con sẽ không để người khác bắt nạt bố đâu."
Không gian chìm vào im lặng.
"Jeno, nghe bố nói nhé." Doyoung ngồi xuống ngang tầm mắt của cậu bé. Chiếc xe bus vừa vào trạm nhưng hành khách không đi nên đã đi mất. Thật may là ở trạm dừng đủ yên tĩnh. Anh hít thở sâu lấy lại bình tĩnh "Con đợi ở đây, đừng đi đâu nhé. Bố sẽ nói chuyện với chú một lát."

BẠN ĐANG ĐỌC
[End - Trans] JaeDo - Appa
أدب الهواةNote: Jaehyun trong fic này có hơi tra nam một chút xíu. Tuy nhiên kịp thời nhận ra sai lầm và sửa chữa. Hy vọng mọi người không chửi ẻm quá nhiều. . Bản dịch chưa được sự đồng ý của tác giả. Vui lòng không mang đi nơi nào khác.