76 - 80

1 1 0
                                    


Nắng sớm mờ mờ dọc theo bệ cửa sổ lặng yên không một tiếng động thâm nhập vào trong phòng, giống một tầng ôn nhu say nhẹ hợp với người trên giường ôm nhau mà ngủ.

Đột nhiên, đồng hồ báo thức đặt ở đầu giường không hiểu phong tình kêu lên, giây tiếp theo đã bị một ngón tay xương lộ rõ ràng vô tình ấn tắt, thời gian vang lên trước sau không đến năm giây.

Sột sột soạt soạt thanh âm từ trên giường truyền đến, trước khi mở mắt ra Lạp Lệ Sa ngưỡng mặt hướng lên trời, đôi mắt còn mang buồn ngủ thong thả chuyển động, ở một khắc nhìn thấy ánh sáng mặt trời lại nhắm lại rồi ngừng một lát sau mới mở một lần nữa, quay người sờ sờ đầu người trong lòng ngực, thanh âm khàn khàn ôn nhu kêu: "Thái Anh."

Phác Thái Anh lười nhác phát ra một tiếng: "Ưʍ......"

Năm ngón tay Lạp Lệ Sa hoàn toàn đi vào tóc mềm mại của nàng, thân mật âu yếm, nói: "Nên rời giường, một hồi em còn có lịch trình."

Sau khi cô nói xong một lúc, Phác Thái Anh cũng không có đáp lại cô, bảo trì tư thế nằm trong ngực cô vẫn không nhúc nhích, qua ba phút sau mới chầm chậm ngồi dậy, còn buồn ngủ mà nhìn chung quanh chung quanh.

Phác Thái Anh lại ngồi yên vài giây, tiếp theo theo thói quen mà xoay người sờ hướng công tắt của đèn ở đầu giường. Lạp Lệ Sa chống đầu nhìn nàng, chỉ nghe thấy hai tiếng "Lạch cạch", đèn mơ màng hồ đồ mà bị mở ra.

Buồn ngủ của Phác Thái Anh tức khắc tan thành mây khói, cả người đều thanh tỉnh, hoảng sợ nói: "A?! Ai tắt đèn của em!"

Phác Tiên Nữ: Buổi sáng ai lại nháo!!!

Lạp Lệ Sa nhướng mày —— đây là tiểu ngốc tử từ nơi nào tới?

Phác Thái Anh vừa dứt lời, đột nhiên ngây ngẩn cả người, giờ này khắc này đầu óc nàng rốt cuộc hoàn thành khởi động, phi thường nhân từ mà giúp nàng nhớ lại một chút chuyện xảy ra tối hôm qua, hưng phấn ở quanh đáy mắt nàng chóng lan tràn. Nàng cao hứng phấn chấn mà quay đầu lại nhìn về phía lười nhác chống đầu Lạp Lệ Sa: "Hôm qua em tắt đèn ngủ!"

Lạp Lệ Sa mỉm cười gật gật đầu.

Phác Thái Anh lập tức liền ngồi thẳng thân mình, mỗi một tế bào trên thân đều đang tận tình mà tản ra hơi thở vui sướиɠ: "Em không có sợ! Em thật tuyệt vời!"

Ngày hôm qua khi nàng mở cửa liền lao tới Lạp Lệ Sa cách mấy trăm mét nhào tới tìm kiếm bảo hộ, tư vị bị bóng đêm cùng tuyệt vọng bao vây nàng so bất luận kẻ nào đều phải hiểu rõ hơn, vì thế nàng gắt gao nhắm mắt, ôm chặt eo Lạp Lệ Sa.

Một khắc kia, nàng nhịn không được nhớ lại quá khứ trải qua trong phòng tối, không gian chật chội cùng biển sâu bóng đêm thần bí khó lường đem nàng gắt gao vây quanh, làm nàng vô pháp thở dốc. Nàng khóc kêu, muốn gặp Phác Thanh, muốn gặp mẹ, thậm chí muốn thấy người cha chưa từng gặp mặt.

Nhưng là không có ai đáp lại nàng, bên tai chỉ có thể nghe thấy tiếng khóc của chính mình.

Nàng sợ bóng đêm, càng sợ hãi tứ cố vô thân.

"Lạp Lệ Sa......" Nàng nhắm chặt mắt nhẹ nhàng kêu lên, tựa như lúc trước khát vọng được đáp lại.

Tiếp theo nàng cảm giác được có một đôi tay ôm chặt nàng, ở trên lưng nàng nhẹ nhàng vỗ, như là đang trấn an cũng như là đang cổ vũ nàng. Cái đó khắc vào nàng trong lòng, nàng thích nhất nhất ỷ lại, cũng là thanh âm ôn nhu quen thuộc nhất mà dừng ở bên tai nàng: "Hả?"
Một tiếng nhẹ nhàng, lại như là cắt qua phía ánh sáng chân trời, đột nhiên xé rách sợ hãi của nàng—— nàng được đáp lại.

Nàng bỗng nhiên liền thả lỏng lại, liên tiếp lại kêu vài tiếng, Lạp Lệ Sa nhiều lần kiên nhẫn cũng trả lời nàng.

Nàng chậm rãi mở bừng mắt, trong tay dường như đang nắm cây đuốc, mà Lạp Lệ Sa liền đứng ở phía sau nàng, nắm tay nàng dạy nàng cầm cây đuốc kia đốt tan sợ hãi giam cầm nàng, mang theo nàng đi về thế giới sáng ngời.

Bả vai nàng cũng chậm rãi thả lỏng lại, dần dần phát giác bóng tối cũng không đáng sợ như thế, sau một thời gian dài dưới tình huống không có đèn ngủ làm bạn ngủ một giấc thật dài.

Phác Thái Anh mở cửa sổ ra, thật sâu mà hút một ngụm không khí, đầy mặt vui mừng: "Hôm nay không khí thật là phá lệ tươi mát." Ngay sau đó lại xoa tóc dài một chút, "Hôm nay em cũng là phá lệ xinh đẹp động lòng người."
Nàng chạy đến mép giường, vui vui vẻ vẻ mà hôn Lạp Lệ Sa một ngụm, lại lôi kéo cô thức dậy: "Rời giường rời giường, chuẩn bị đi làm, bổn tiên nữ hôm nay cũng muốn dùng sắc đẹp chinh phục thế giới!"

Lạp Lệ Sa ngược lại ôm nàng sát trong lòng ngực, nhẹ giọng nói: "Không cần chinh phục toàn thế giới, chinh phục chị thì tốt rồi."

Cô không muốn có tình địch, không hy vọng có khác người tới cùng cô đoạt bạn nhỏ. Cô là ích kỷ như thế, chỉ nguyện ý bản thân mình có nàng.

Phác Thái Anh chớp chớp đôi mắt, tươi cười xán lạn mà nói: "Cho dù em có thể chinh phục toàn thế giới, em cũng chỉ thuộc về một mình chị nha." Nói xong liền giống giống như đóng dấu mà hôn ở môi cô một cái.

Lạp Lệ Sa ngóng nhìn nàng ba giây, đột nhiên cười nói: "Tiến bộ."

Bạn nhỏ sẽ câu dẫn cô. Cô rất vừa lòng.
......

Phác Thu Dương hôm nay cũng tới cổ vũ cho Phác Thái Anh, còn mang theo kinh hỉ cho nàng.

"Chờ chị tan tầm, em lại cho chị xem." Phác Thu Dương thần bí hề hề mà nói.

Phác Thái Anh uống lên nước miếng, không rõ nguyên do mà nhìn hắn, duỗi tay nhéo mặt hắn một phen: "Còn cùng chị làm mấy hành động bí mật, hả?"

Phác Thu Dương khí định thần nhàn: "Em trai cũng có thể như vậy nha."

Phác thiếu gia: Không liên quan, chị gái thương tôi, tôi sẽ không bị đánh. 【 tin tưởng.jpg】

Phác Thái Anh nghe được vui vẻ, đem mặt giáp mặt của hắn xoa nhẹ một chút.

Phác Thái Anh chuẩn bị ổn thỏa, cầm lấy microphone fans tặng đi lên sân khấu. Hôm nay nàng diễn cũng phi thường xuất sắc, an toàn hoàn thành. Sau khi kết thúc, nàng trở lại phòng nghỉ một bên tháo trang sức thay quần áo, một bên chờ Phác Thu Dương lại đây nói bí mật nhỏ của hắn.
Nói thật ra, nàng bị Phác Thu Dương thành công làm nổi lên tò mò. Lúc Phác Thu Dương còn chưa có tới, nàng liền nhịn không được hỏi Lạp Lệ Sa bình tĩnh: "Chị không hiếu kỳ sao?"

Lạp Lệ Sa duỗi tay giúp nàng vỗ thuận cổ áo, bình tĩnh nói: "Không nhiều lắm."

Nàng còn chưa hỏi kịp câu thứ hai, Phác Thu Dương liền tới rồi, vệ sĩ mở cửa cho hắn, hắn một bên đi vào tới một bên móc điện thoại ra, tươi cười xán lạn đến có thể sánh vai ánh mặt trời tươi đẹp sáng nay: "Chị, chờ lâu rồi đi, hiện tại em liền cho chị nhìn xem kinh hỉ, bảo đảm chị vừa lòng."

Phác Thái Anh thấy hắn nói được lời thề son sắt, chỉ một thoáng càng có thêm hứng thú, duỗi tay đem hắn ôm đến bên cạnh mình ngồi xuống, sau đó kéo lên Lạp Lệ Sa cùng nhau nhìn kinh hỉ.

Mở đầu video là một mảnh màu đen, Phác Thái Anh chống cằm tập trung tinh thần nhìn, giây tiếp theo liền ở màn hình vuông vức thấy nam nhân bởi vì nàng kêu một tiếng "ba" mà cảm thấy cuộc đời này không uổng phí —— Phác Hải Minh.
Lúc thấy ba mình, Phác Thái Anh sửng sốt một chút.

Phác Thái Anh nhận ra được bối cảnh, là thư phòng Phác gia, Phác Hải Minh đang ngồi ở trên bàn tròn nhỏ, nhìn phía trước, ngay sau đó hình ảnh Phác Thu Dương đi vào, trong tay còn cầm hai cái bảng cổ cũ màu hồng —— đó là bảng cổ vũ chuyên dùng cho Hồng Phác Q.

Phác Thu Dương đem một cái trong đó đưa cho Phác Hải Minh, Phác Hải Minh còn khen một câu đẹp. Tiếp theo Phác Thu Dương liền móc ra một tờ giấy, thanh khụ một tiếng, hỏi: "Ba, chuẩn bị tốt không? Video ngài hẳn là đều nhớ rõ đi?"

"Nhớ rõ." Phác Hải Minh nói, "Video của con gái ba làm sao có thể quên?"

Khi Phác Thái Anh đang nghi hoặc, liền nghe thấy được âm nhạc《 Hoa hồng đỏ 》, ngay sau đó Phác Thu Dương cùng Phác Hải Minh đột nhiên bắt đầu giúp nàng cổ vũ.

Phác Thái Anh cùng Lạp Lệ Sa song song sửng sốt, tức khắc dở khóc dở cười.
Phác Hải Minh vụng về học cách cổ vũ trong video cổ vũ của Phác Thái Anh, có đôi khi quên từ liền cúi đầu bay nhanh mà quét liếc mắt tờ giấy Phác Thu Dương đã chuẩn bị tốt, lại vội vội vàng vàng đuổi kịp, toàn bộ quá trình lại chân thành lại nhiệt tình lại đáng yêu, từng tiếng "Hồng Phác Q" kêu đến so với fan Phác Thu Dương này còn muốn nhiệt tình trào dâng, đầy mặt đều là kiêu ngạo.

Phác Thái Anh cười cười, hốc mắt đột nhiên liền đỏ.

Cho dù chậm 24 năm, Phác Hải Minh cùng Lận Uyển Thanh vẫn như cũ sẽ chân thành tha thiết yêu nàng, vì nàng trả giá cũng vì nàng cảm thấy kiêu ngạo.

"Thật tốt." vẻ mặt nàng động dung mà xem xong rồi toàn bộ, cười ôm Phác Thu Dương vào trong lòng ngực, "Chị rất thích phần quà này, cảm ơn em."

Nàng thích Phác Thu Dương, thích Phác Hải Minh, thích Lận Uyển Thanh, thích Phác gia ấm áp như thế —— có thể trở thành người nhà của nhau thật sự là quá tốt.
Phác Thu Dương cười vỗ vỗ phía sau lưng nàng: "Đừng khóc. Người một nhà nói cảm ơn cái gì, chị cao hứng mọi người liền cao hứng nha."

Lạp Sơ Nhuỵ đưa cho nàng tờ giấy, để hai chị em bọn họ thuần thục trầm ổn, đem tay đặt ở trên đỉnh bọn họ đầu nhẹ nhàng sờ sờ, rồi sau đó hỏi: "Muốn đăng cái video này lên weibo hay không?"

Cái video này rất cảm động, Lạp Lệ Sa còn thấy được giá trị tuyên truyền của nó.

Long đầu của khách sạn Phác Hải Minh tự mình vì con gái cổ vũ quảng bá ca khúc. Cô tin tưởng video này đăng lên, không chỉ có có thể làm mọi người biết được một mặt đáng yêu ẩn dấu trong Phác Hải Minh, còn có thể giống video vệ sĩ giúp Phác Thái Anh cổ vũ hot một trận, làm đến tuyên truyền rất hiệu quả.

Trong video còn có Phác Thu Dương cùng Phác Thái Anh giống nhau có giá trị nhan sắc rất cao, cái này tuyên truyền có thể nói là vừa chân thành tha thiết lại vừa cảnh đẹp ý vui, không ai sẽ không thích.
Đương nhiên, trước hết là Phác Hải Minh cùng Phác Thu Dương không ngại bị đăng lên, cô sẽ không làm chuyện cưỡng bách người khác.

Phác Thái Anh yêu thích không buông tay mà ôm em trai đáng yêu: "Em đương nhiên không thành vấn đề, hỏi ba của em cùng Dương Dương."

"Có thể a." Phác Thu Dương ở trong lòng ngực nàng vui vẻ mà đưa ra điện thoại, "Em không ngại ra xuất hiện, em cũng cùng ba em nói qua chỉ cần có thể giúp chị em tuyên truyền, cái video này tùy tiện đăng."

Lạp Lệ Sa tiếp nhận điện thoại, khen ngợi mà xoa xoa đầu hắn, nhưng là nghĩ nghĩ, lại đem điện thoại trả lại cho hắn, nói: "Cái video này hẳn là để Cực Quang official đăng."

( *Cực Quang là tập đoàn khách sạn Phác gia)

Như vậy không chỉ có có thể vì Phác Thái Anh kéo lưu, còn có thể vì phía Cực Quang official dẫn vào lưu lượng cũng nâng lên độ chú ý, sẽ là một công đôi việc.
......

Thời gian giờ ngọ*, Phác Thái Anh mang theo Phác Thu Dương ở nhà làm bánh kem, Lạp Lệ Sa xem thời gian hiện tại đã cách Cực Quang đăng video được một thời gian, vì thế bớt thời giờ lấy Weibo Phác Thái Anh đi lên nhìn thoáng qua video đã đăng, lại thuận tiện nhìn xem tình huống.

(*Giờ ngọ 11g-13g)

Sự tình quả nhiên như cô đoán, video có một phong cách cổ vũ riêng từ phía Cực Quang Offical mang đến độ chú ý không nhỏ, số lượng bình luận cũng đang bay nhanh tăng lên.

@ tôi ở cánh đồng bát ngát nhặt rác rưởi: Phác đổng rất đáng yêu! Em trai thì rất soái! Em trai ơi chị có thể! [ tình yêu ][ tình yêu ][ tình yêu ]

@ hai chày gỗ tiễn người đi: Cổ vũ mạnh nhất lịch sử, Phác đổng còn rất đáng yêu

@ tôi ăn đòn hiểm của tiểu quái: Cảm ơn, ăn đến an lợi, tôi đây liền đi mua album [ đầu chó ] về sau phiền toái làm nhiều hơn, Phác đổng cảm thấy nói vất vả, chỉ có em trai lên nói cũng được nha [ đầu chó ]
@ đói bụng: Ha ha ha ha ha ha ha ha ha thanh âm Phác đổng kêu đến so với em trai còn lớn hơn, không hổ là ngài

@ tôi tới tôi lại tới nữa: thật đáng yêu thật đáng yêu, này người của nhà này đều thật đáng yêu!

Hưởng ứng không tồi, Lạp Lệ Sa vừa lòng mà buông điện thoại, xoay người đi giúp Phác Thái Anh cùng Phác Thu Dương.

Chu Thiến cũng thấy Weibo cổ vũ này, nhìn nhìn lại số liệu, tiếp theo liền nhớ tới chuyện Chu Dĩ Nhu muốn cùng Phác Nhã Lăng đính hôn, hơi hơi mỉm cười, chơi đùa đầu tóc mình.

Phác đại tiểu thư có được sủng ái như vậy, Chu Dĩ Nhu nghĩ dựa vào Phác Nhã Lăng hàng giả này có được trợ giúp của Phác gia, nào có đơn giản như vậy?

—— Mình cũng sẽ không để chị ấy thực hiện được.

dng theo doi toi khong kqWhere stories live. Discover now