Chương 4: Thực tập sinh làm việc vặt
"Tiểu Viêm, photo phần tài liệu này, 20 bản."
"Được, không thành vấn đề."
...
"Tiểu Viêm, một ly cà phê, không thêm đường."
"Được, chờ tôi chút."
...
"Tiểu Viêm, giúp tôi đem tài liệu này đưa cho Tôn tổng ở bộ tài vụ, cám ơn."
"Không cần khách khí, tôi sẽ làm."
...
"Tiểu Viêm, mua 13 phần ăn, khẩu vị cũng không cần tôi nói lại một lần nữa chứ."
"Tất nhiên, tôi lập tức đi ngay."
...
"Tiểu Viêm."
"A, có chuyện gì sao?"
Anh tuấn xoay người lại, trên mặt Viêm Liệt là nụ cười sáng lạn, chân thành, nhiệt liệt.
"Tiểu Viêm, chúng ta nói chuyện một chút đi, mình có chút việc tìm cậu."
"Tiểu Nhược, là cậu à, cậu chờ một chút, mình đang chuẩn bị đi lấy thức ăn, trở lại mình sẽ tìm cậu, được không?"
"A, được rồi." Trong mắt Âu Nhược Nhã có chút bất đắc dĩ.
"Vậy mình đi trước, lát gặp lại, tạm biệt."
"Hẹn gặp lại."
Âu Nhược Nhã nhìn bóng dáng anh tuấn trước mắt từ từ biến, mới lưu luyến thu hồi ánh mắt, người con trai này cô đã theo đuổi suốt ba năm rưỡi, nhưng đến nay vẫn chỉ là quan hệ bạn bè, làm cho cô có chút tức giận, cô đường đường là thiên kim tập đoàn Âu thị ... Được rồi, được rồi, không nên tức giận, cô suy nghĩ suốt ba năm, rốt cuộc vẫn không hiểu nổi, cái tên con trai chết tiệt ấy, tại sao anh không thích cô chứ?
Chỉ là cũng may, không thích cô nhưng anh cũng không thích người khác, đây không phải là vấn đề của cô, nhưng cô là hoa khôi học viện, tại sao anh lại không... Aiz, quên đi, chỉ cần mỗi lần nghĩ đến anh, cô lại không thể không nghĩ đến vấn đề này.
...
"Sao vậy, Tiểu Nhã, cậu tìm mình có chuyện gì không?" Cuối cùng mang bữa trưa cho mọi người xong, Viêm Liệt cầm hộp cơm đi tìm Âu Nhược Nhã, cũng không còn cách nào khác a, chỉ lúc ăn cơm anh mới có thời gian cho việc khác.
"Tiểu Viêm, cậu cảm thấy như vậy rất tốt sao? Cậu nên biết với tài năng của cậu, đi bất kì công ty nào cũng sẽ có đãi ngộ tốt hơn so với hiện tại, mặc dù tập đoàn Bắc Đường là tập đoàn hàng đầu quốc tế, nhưng cũng không phải là độc nhất vô nhị a, hơn nữa, cấp trên mà cậu đắc tội nghe mọi người nói là một tên hết sức hẹp hòi, chúng ta đổi một công ty khác đi có được hay không?"
Những lời này Âu Nhược Nhã đã sớm muốn nói, cho dù Viêm Liệt chỉ là sinh viên mới tốt nghiệp, nhưng muốn kinh nghiệm có kinh nghiệm, muốn tài năng có tài năng, bất luận là đến công ty nào, cũng sẽ không phải làm cái dạng công việc vặt vãnh này, làm cho cô thật đau lòng a!
"Tiểu Nhã, mình biết cậu muốn tốt cho mình, tên quỷ hẹp hòi đó mình cũng có nghe nói, chỉ là, cậu cũng biết, nơi này là giấc mơ của mình, hơn nữa, mình vẫn tin chắc là từ nơi nào ngã xuống liền có thể từ nơi đó đứng lên, cậu cũng hiểu, đúng không?" Nụ cười sáng lạn của anh càng thêm rực rỡ, không có một chút nào bị mây đen che lấp .
Thật ra thì, đắc tội cấp trên cũng không phải là anh cố tình, chỉ là không cẩn thận phát hiện cấp trên xóa đi một khoảng thu chi, ai biết hắn ghi hận cho tới bây giờ, đã một tuần lễ, cơ hồ anh đã ôm đồm tất cả việc vặt, thật đúng là khiến anh dở khóc dở cười, bất quá, cho dù như vậy anh cũng rất hài lòng, có thể làm ở nơi này là tốt rồi, đây là giấc mơ của anh, thực hiện được một nửa, anh đã rất thỏa mãn!
"Mình cũng biết nơi này là ước mơ của cậu, nhưng hiện tại ước mơ của cậu căn bản không có cách nào thực hiện, coi như cậu có năng lực, nhưng không có chỗ dựa vững chắc, cậu sẽ phải khổ cực gấp trăm lần, cậu không muốn mình giúp, nhưng cũng không cần phải chịu đựng như vậy, tập đoàn Bắc Đường rất lợi hại, nhưng trong ngoài nước vẫn có mấy công ty có thể sánh ngang, Tiểu Viêm, chúng ta rời đi thôi, tập đoàn Bắc Đường dù có quy mô lớn cũng chưa chắc sẽ phát triển hơn nữa."
Này đã coi như là ám hiệu rõ ràng rồi, cô là con gái duy nhất trong nhà a, mặc dù công ty nhà cô không lớn mạnh như tập đoàn Bắc Đường, nhưng cũng là tập đoàn nổi danh trong nước, chỉ cần cùng cô kết hôn, tất cả đều là của anh, anh có thể tiết kiệm thời gian làm việc cực khổ ba mươi năm, tại sao anh vẫn không chấp nhận cô?
Nụ cười trên mặt Viêm Liệt bỗng phai nhạt xuống, chân mày cũng khẽ nhíu lại.
"Tiểu Nhã, giấc mộng của mình chỉ có ở tập đoàn Bắc Đường mới có thể thực hiện, hơn nữa, lần cuối cùng mình nói cho cậu biết, tiểu Nhã, mình chỉ xem cậu là bạn, là bạn học, là em gái, chúng ta sẽ không có tương lai, điều kiện của cậu xứng đáng có một người đàn ông tốt hơn, không đáng giá vì mình mà uất ức làm việc ở chỗ này, lời như vậy mình cũng không phải là chỉ nói một hai lần, mình thật sự là không muốn lặp lại, cậu không thể xem chúng ta như bạn bè sao?"
Không chiếm được chính là thứ tốt nhất, những lời này hình như đối với tất cả mọi người đều đúng, nếu không con gái vì sao vẫn theo đuổi anh không tha.
"Được rồi, được rồi, cậu không cần nói nữa, mình đã hiểu, mình sẽ không khuyên cậu nữa, cậu đã nguyện ý ở lại đây, vậy mình còn có thể nói cái gì, ăn cơm nhanh lên, mình không quấy rầy thời gian dùng cơm ít ỏi của cậu nữa."
Âu Nhược Nhã nghĩ, có lẽ cũng là bởi vì bị người con trai này cự tuyệt, bởi vì anh cùng với người khác không giống nhau, nên cô mới theo đuổi anh không tha như vậy.
"OK, tớ phải đi đây, tớ thật sự phải trở lại, hiện nay Khưu tổng ngày ngày đều cho người canh mình, mình cũng không muốn bị hắn bắt được điểm yếu, mình đi đây, bye."
Cô thổ lộ, anh cự tuyệt, trò này không biết đã diễn ra bao nhiêu lần, anh và cô thật sự cũng đã quen rồi.
Viêm Liệt mang theo hộp cơm của mình rời đi, đến khi Âu Nhược Nhã đã đi khỏi, anh nhẹ nhàng thở ra một hơi, không biết đây đã là lần cự tuyệt thứ bao nhiêu, nhưng vẫn cảm thấy rất áp lực, anh không có thói quen gặp gỡ con gái, lại càng không có thói quen cự tuyệt, nhưng lại không thể không cự tuyệt, thật là phiền phức, hiện tại anh thật không muốn nói đến bất cứ vấn đề tình cảm nào, chỉ hy vọng mình có thể tạo được thành tựu ở nơi đây, đây là mơ ước của anh, không phải là vì sự nghiệp, hoặc nói chính xác không chỉ là vì sự nghiệp, nơi này có giấc mộng của anh, đơn thuần nho nhỏ nhưng vẫn cần đủ để kiên trì!
Mà bây giờ giấc mộng của anh đã thực hiện được một nửa, một nửa kia, anh tin tưởng không lâu nữa cũng sẽ hoàn thành...
Chương 5: Giấc mộng của thực tập sinh
"Tổng giám đốc, đây là tin tức về Viêm Liệt." Tổng cộng có mười phần, mỗi phần đều ghi lại hết thảy mọi chuyện của Viêm Liệt ở các công ty trước, mà ở công ty này, cô cũng đem tất cả tài liệu đã điều tra được giao cho Tổng giám đốc.
"Văn Mẫn, cô nói xem tại sao anh ta lại không đi?" Liên tiếp nhận được mấy bản báo cáo anh bị cấp trên khi dễ, hơn nữa cuộc đối thoại khi ăn trưa ngày hôm nay của anh, khiến cho cô cũng có chút hoài nghi.
Giấc mộng của anh, giấc mộng của anh rốt cuộc là cái gì chứ?
"Tổng giám đốc, ngài cũng biết, giấc mộng của Viêm Liệt là có thể làm việc ở tập đoàn Bắc Đường, cho nên, dù bị chèn ép, anh ta cũng sẽ không đến công ty khác."
Văn Mẫn cảm giác mình đang nói lời vô ích, Tổng giám đốc cũng biết rõ a, còn đi hỏi cô.
Bắc Đường Yên không để ý Văn Mẫn oán trách, cũng chính là bởi vì điều này cô mới cảm giác được có vấn đề, người bình thường đem công việc ở tập đoàn Bắc Đường xem trọng là rất bình thường, lấy đây làm mơ ước để phấn đấu cũng rất bình thường, nhưng mơ ước của Viêm Liệt hình như không chỉ đơn giản như vậy, cô cảm giác còn có gì đó nữa.
"Văn Mẫn, đi giao phó công việc một chút đi, đừng nói nhiều quá, nên dừng đúng lúc."
"Vâng, Tổng giám đốc!" Thật ra thì cô cũng đã sớm không chịu được, nhưng chưa được Tổng giám đốc phân phó, cô cũng không dám tự tiện hành động, lần này tốt lắm, có mệnh lệnh của Tổng giám đốc , cô có thể hành động rồi.
Cô cũng là từ thực tập sinh từng bước từng bước đi lên, cũng hiểu khó khăn trong đó, nếu như đụng phải cấp trên khắp nơi gây khó khăn, thật sự là một chuyện rất phiền phức, nếu như là cô, có lẽ đã sớm rời đi, nhưng Viêm Liệt mỗi ngày còn cười rất tươi đi làm những chuyện vặt vãnh kia, nếu như không có năng lực thì không nói, nhưng trên thực tế tên thực tập sinh này là một thiên tài về kinh tế, tốt nghiệp song song hai học vị, đã từng làm ở nhiều công ty khác nhau, có thể giúp cho công ty phát triển rất nhiều...
"Văn Mẫn, cô đang suy nghĩ cái gì, còn không mau đi làm?"
"Vâng, Tổng giám đốc, tôi lập tức đi ngay!"
...
"Khâu tổng."
"Thư kí Văn, cô thật đúng là khách quý a, như thế nào lại có thời gian tới nơi này, Tiểu Viêm, mau rót trà ." Người được gọi là Khâu tổng là một người đàn ông hơn 40 tuổi, dáng người có hơi phát tướng, ánh mắt xoay tròn linh động, là một người khôn khéo, chỉ là khoảng cách giữa hai lông mày quá hẹp, hình như thật sự khá hẹp hòi.
"Ah, Tiểu Viêm? Có phải là chủ tịch học viện Hoàng Gia Viêm Liệt chăng, thì ra là đã được điều đến bộ thị trường, Khâu tổng, ngài lần này thật đúng là nhặt được bảo bối lớn a, chúc mừng chúc mừng." Văn Mẫn ra vẻ như kinh ngạc, nhưng trong mắt tất cả đều là châm biếm.
"A, là..., đúng vậy a, tiểu tử Viêm này rất thông minh, rất có năng lực, tôi cũng thật cao hứng đấy." Khâu tổng cười có chút miễn cưỡng, Văn Mẫn là tâm phúc của Tổng giám đốc, hắn cũng không muốn đắc tội.
"Vậy thì tốt, ông cũng biết, Tổng giám đốc chúng ta là tốt nghiệp từ học viện Hoàng Gia, đối với mấy người thực tập sinh vẫn luôn rất quan tâm, nghe được các người khen học đệ học muội của Tổng giám đốc, Tổng giám đốc chắc sẽ thật vui mừng."
"Đúng vậy đúng vậy, sinh viên học viện Hoàng Gia thật không tệ a ."
"Tốt lắm, Khâu tổng, Tổng giám đốc có chuyện giao phó tôi đi làm, tôi đi trước, hẹn gặp lại." Nhiệm vụ đạt thành, cô cũng nên lui thân thôi.
"A, không kéo dài thời gian của cô, cô có rảnh thì trở lại, hẹn gặp lại." Khâu tổng cười tiễn Văn Mẫn ra ngoài, khi bóng lưng Văn Mẫn biến mất, không nhịn được xoa xoa mồ hôi lạnh, trong lòng không khỏi nghĩ cô gái này tới đây làm cái gì a.
...
"Tiểu Viêm, cậu vào đây một chút."
"Vâng, Khâu tổng."
"Tiểu Viêm, cậu cũng đã thích ứng được môi trường làm việc của tập đoàn Bắc Đường, hiện tại có nhiệm vụ khảo sát thị trường, giao cho cậu làm, hi vọng cậu sẽ không làm tôi thất vọng."
Viêm Liệt có chút thụ sủng nhược kinh*, nhưng vô luận như thế nào, vẫn là rất vui mừng, mình rốt cuộc có thể làm chuyện có ý nghĩa.
*thụ sủng nhược kinh: được sủng ái mà lo sợ; được nhiều người yêu thương vừa mừng lại vừa lo.
"Vâng, Khâu tổng, tôi nhất định sẽ làm thật tốt."
"Ân, rất tốt, cố gắng lên."
"Khâu tổng, ngài còn chuyện gì không? Nếu không tôi xin phép ra ngoài trước."
"A, cậu đi ra ngoài đi."
...
"Tiểu Viêm, chúc mừng cậu thoát khỏi thân phận làm việc vặt a." Đồng nghiệp đùa nói.
"Lâm ca, mấy ngày này anh sẽ không còn người sai bảo rồi, cuối cùng tôi cũng hết khổ rồi."
"Ha ha, cấp trên phân phó, ai bảo cậu mới tới mà đã đắc tội với cấp trên, chẳng qua tôi đoán thế nào cũng chỉ khoảng chừng một tháng, không nghĩ tới là chỉ một tuần lễ, tiểu tử cậu thật đúng là tốt số a."
"Lâm ca, anh đừng chê cười tôi nữa, tôi đây không phải cũng phục vụ anh một tuần lễ ư, còn nữa, một tuần lễ này anh cũng không thể không dùng tiểu đệ tôi a, Khâu tổng đã giao công việc cho tôi, nếu như có chỗ không hiểu thì làm phiền đến các anh chị đồng nghiệp rồi."
"Không thành vấn đề!"
"Dĩ nhiên!"
Trong phòng làm việc mọi người rối rít hưởng ứng.
Viêm Liệt phá lệ cười sáng lạn, đây cũng là nguyên nhân anh không muốn rời đi, mặc dù Khâu tổng hẹp hòi, thích chiếm tiện nghi người khác, nhưng quả thật là có năng lực, hơn nữa, cũng không còn làm ra chuyện gì quá phận, mặc dù trong khoảng thời gian này các đồng nghiệp dưới sự an bài của Khâu tổng, cũng có chút làm khó anh, nhưng trên thực tế tình cảm mọi người cũng rất tốt, sau lưng trêu chọc anh nhưng đồng thời cũng động viên anh cố gắng rất nhiều!
Tập đoàn Bắc Đường, anh làm việc ở nơi này cũng đã hơn mười ngày, cũng đã hoàn toàn biết hoàn cảnh nơi đây, một nơi tràn đầy cạnh tranh cùng hợp tác.
Tập đoàn Bắc Đường, tập đoàn Bắc Đường, kể từ khi anh bắt đầu học ở học viện Hoàng Gia, kể từ khi anh lựa chọn khoa tài chính, kể từ khi anh biết về những thần thoại trên thương trường kia, nơi này liền trở thành nơi làm việc mơ ước của anh!
Bốn năm đại học, anh học được rất nhiều kiến thức về phương diện kinh tế, cũng lợi dụng tất cả cơ hội làm việc để tiếp thêm kinh nghiệm, mà tất cả những việc này cũng chỉ vì để có thể bước vào nơi này, nơi có giấc mơ của anh, mà bây giờ, anh cách ước mơ ấy chỉ còn một bước mà thôi.
Một bước ngắn, nhưng trên thực tế lại giống như thật xa xôi, mà kế hoạch của anh là ba năm sau, hi vọng ba năm sau anh chân chân chính chính thực hiện giấc mộng của mình!
Chương 6: Quái dị
"Tổng giám đốc, chào buổi sáng."
"Chào buổi sáng."
"Tổng giám đốc, chào buổi sáng."
"Chào buổi sáng."
"Tổng giám đốc, chào buổi sáng, hôm nay ngài thế nào lại không đi thang máy chuyên dụng?"
"Chào, thang máy có trục trặc, hiện đang sửa chữa." Bắc Đường Yên hôm nay tâm tình hình như rất tốt, chào hỏi mọi người cũng rất nhẹ nhàng.
Từ bãi đậu xe đến cửa thang máy, Bắc Đường Yên vẫn mỉm cười cùng mọi người chào hỏi.
Tổng bộ tập đoàn Bắc Đường rất lớn, ngoài tầng hầm còn có 25 tầng cao, mỗi tầng đều có thang máy, thang máy chuyên dụng dành cho tổng giám đốc và thang máy cho quản lí cấp cao, nhân viên công ty trừ khi có công việc phải liên hệ với các vị quản lí, bình thường rất khó nhìn thấy quản lí cấp cao, lại càng không cần nói đến tổng giám đốc tập đoàn Bắc Đường - Bắc Đường Yên rồi.
Viêm Liệt vào tập đoàn Bắc Đường cũng đã hơn nửa tháng, trong nửa tháng này, không có việc gì để phải đến sớm về muộn, cho nên, anh dĩ nhiên là... chưa từng thấy qua Bắc Đường Yên.
Mà hôm nay gặp được Bắc Đường Yên đứng trước thang máy nhân viên, một thân trang phục xanh lam nhạt, ưu nhã cao quý như nữ vương, giống như trong trí tưởng tượng của anh, giây phút thấy Bắc Đường Yên, tim Viêm Liệt chợt dừng một chút, sau đó mới chậm rãi nhảy lên, vui vẻ a, khó nói lên lời a.
"Tổng giám đốc, chào buổi sáng." Như nhân viên bình thường, Viêm Liệt khẽ gật đầu một cái, lộ ra một nụ cười sáng lạn.
"Chào buổi sáng." Vẫn như thường ngày đáp lại, Bắc Đường Yên cũng khẽ gật đầu.
"Ting" một tiếng, thang máy đến.
Mọi người nhường ra một đường cho Bắc Đường Yên.
Bắc Đường Yên không từ chối, mỉm cười như nữ vương đi vào thang máy, sau đó đang lúc mọi người do dự có nên hay không bước vào cùng thì cô mỉm cười nói: "Tất cả vào đi, không sao đâu."
Tổng giám đốc tất nhiên có thang máy riêng của mình, thang máy công cộng này trong ấn tượng của cô là chưa bao giờ đi qua, chỉ là, cô thích ứng khá tốt, hơn nữa đúng theo kế hoạch đã thấy được người muốn gặp, tất cả đều rất hoàn mỹ.
Mọi người đều tiến vào thang máy, nhưng rõ ràng tất cả đều nhường cho Bắc Đường Yên một khoảng không gian không nhỏ, mà Viêm Liệt là người cuối cùng tiến vào, tự nhiên đứng ở trước cửa thang máy.
Bắc Đường Yên nhìn thẳng bóng lưng Viêm Liệt.
Chiều cao 1m85, nặng 85kg, vóc người hoàn mỹ, cho dù mặc áo sơ mi cũng có thể phát ra khí thế, Bắc Đường Yên nghĩ, đây sẽ là người đàn ông làm cho phụ nữ hạnh phúc.
Thanh âm rất có từ tính, hơn nữa còn mang theo một loại sức sống, rất êm tai.
Lần đầu tiên gặp mặt, cô lần nữa xác định cảm giác của mình, trước mặt người con trai này, cô hi vọng, nếu như không có việc gì ngoài ý muốn, kế hoạch kế tiếp có thể thực hiện rồi.
Người trong thang máy lục tục rời đi, đến lầu sáu Viêm Liệt cũng đi ra, phòng làm việc của Bắc Đường Yên ở trên tầng cao thứ hai, nhưng là tầng cuối cùng của thang máy.
"Tổng giám đốc, ngài thế nào lại từ nơi này đi ra?" Văn Mẫn kinh ngạc nhìn tổng giám đốc của mình tự nhiên từ trong thang máy nhân viên đi ra.
Bắc Đường Yên nhìn Văn Mẫn, thần bí cười một tiếng, đi về phía trước mấy bước, nhẹ nhàng ở bên tai Văn Mẫn nói một câu: "Văn Mẫn, thang máy chuyên dụng tổng giám đốc hư, không cần sửa, tôi thích đi thang máy nhân viên, không cần kinh ngạc như vậy, về sau cô sẽ thường xuyên nhìn thấy tôi từ nơi này đi ra."
Nói xong, Bắc Đường Yên đi vào phòng làm việc của mình, để lại Văn Mẫn không thể giải thích được.
Tổng giám đốc làm sao vậy a, không nghĩ ra được, chỉ là, thang máy chuyên dụng hư, cô rốt cuộc có muốn tìm người sửa chữa hay không đây?
Liên tiếp ba ngày, cả tập đoàn Bắc Đường đều sôi trào, bọn họ bình thường đều là từ TV, báo chí, tập san mới có thể nhìn thấy tổng giám đốc, thế nhưng hiện nay ngày ngày đi thang máy nhân viên đều có thể được gặp mặt, hơn nữa một số người tinhý phát hiện, đó chính là, thời điểm tổng giám đốc chờ thang máy hình như có chút kỳ quái, có lúc rõ ràng thang máy chưa đầy người, nhưng tổng giám đốc lại để cho mọi người đi trước... Chỉ là việc nhỏ như vậy rất dễ dàng liền bị mọi người xem như bình thường, tất cả mọi người đều phỏng đoán, thang máy tổng giám đốc tại sao vẫn chưa sửa được...
"Tiểu Viêm, cậu nói tổng giám đốc làm sao vậy a, nghe nhân viên sửa chữa nói, thư kí tổng giám đốc còn cố ý đi nói cho bọn họ biết, không cần sửa thang máy chuyên dụng." Một trong những nhân viên bát quái nhất phòng thị trường tán gẫu cùng Viêm Liệt, đây là đề tài lớn nhất cả tập đoàn Bắc Đường hiện nay, so với hợp đồng vài tỷ còn làm cho người ta hưng phấn hơn.
" Chị Liễu, tôi cũng không biết."
"Tất cả mọi người không biết, cho nên mới để cho cậu đoán một chút a, hiện tại trong công ty đại khái tổng kết lại mấy nguyên nhân, cậu biết không?" Người được Viêm Liệt gọi là chị Liễu là nữ nhân nổi tiếng sôi nổi trong công ty, bình thường chuyện gì không tính là bí mật cô luôn luôn biết.
"Là gì a, Tiểu Liễu, cô trực tiếp nói đi, chúng tôi cũng muốn nghe đấy." Một nam đồng nghiệp khác hiển nhiên cũng cảm thấy rất hứng thú, chớp mắt một cái đã có rất nhiều người vây lại.
"Được rồi, được rồi, sẽ nói cho cậu biết, nguyên nhân thứ nhất là tổng giám đốc muốn hòa hợp cùng chúng ta, cho nên vứt bỏ thang máy chuyên dụng của mình mà đến đi cùng chúng ta, chẳng qua cá nhân tôi nhận thấy thật không có khả năng, tổng giám đốc không phải là người như thế, cũng không phải không gần gũi với nhân viên, mà là sẽ không cố ý đi làm chuyện như vậy; mọi người phỏng đoán nguyên nhân thứ hai là tổng giám đốc cùng bằng hữu đánh cuộc, mặc dù đoán không được là đánh cuộc cái gì, nhưng đoán chừng cùng thói quen của tổng giám đốc có quan hệ gì i, mặc dù là phỏng đoán, nhưng cá nhân tôi cảm thấy vẫn có chút khả năng, dù sao mọi người đều biết mấy bằng hữu kia của tổng giám đốc, ai cũng cổ quái, kì lạ, có thể đánh cuộc như vậy cũng không tính là kì lạ; mà trừ hai nguyên nhân này ra, mọi người còn đoán một vài nguyên nhân khác, chỉ là đều vô lí, tôi cho là điều thứ hai có khả năng nhất, dù không phải cùng mấy bằng hữu kia của tổng giám đốc, cũng có khả năng là bởi vì một điều khác..."
Chị Liễu nói xong lời cuối cùng còn nghiêm túc gật đầu một cái.
"Té xỉu, Tiểu Liễu, cô nói nhiều như vậy vẫn như là chưa nói, hai nguyên nhân cô nói chúng tôi cũng biết rồi." Tôn ca liếc mắt, ngồi trở lại chỗ ngồi của mình.
"Này, có bản lĩnh thì cậu nói ra nguyên nhân đi a, hiện tại toàn bộ công ty trên dưới thảo luận cũng không có kết quả, ngay cả thư kí tổng giám đốc cũng không biết." Chị Liễu bĩu môi, cô cũng không tin người khác so với cô biết nhiều hơn.
"Tôi tất nhiên là không biết a, cô không phải cũng không biết sao?"
"Hừ, còn tưởng rằng cậu biết cái gì."
Anh Tôn cùng chị Liễu vẫn còn tiếp tục chủ đề vô nghĩa, trong phòng làm việc những người khác khi rãnh rỗi cũng chen vào một hai câu.
Viêm Liệt trong không khí náo nhiệt như vậy cũng cười sáng lạn, nhưng trong ánh mắt cũng là nghi ngờ, tổng giám đốc làm như vậy rốt cuộc là vì cái gì đây? Chỉ là, mặc kệ là vì cái gì, anh cảm thấy chuyện này cũng rất tốt, bởi vì, rất khéo tổng giám đốc mỗi lần đi thang máy đều cùng đi chung với anh...
Lúc này, Viêm Liệt trong nụ cười trừ rạng rỡ ra còn có chút ngây ngốc ngọt ngào.
Chương 7: Bữa tiệc trong công ty
"Tin tức lớn, tuyệt đối là thật, tổng bộ công ty lập tức sẽ mở một bữa tiệc, nghe nói là vì cảm tạ nhân viên ba tháng vất vả, nhưng mà tôi vẫn cảm thấy lý do này có chút kỳ lạ, kì nghỉ đông mới chấm dứt không lâu, còn có vất vả gì đáng nói, nhưng mà có thể chơi thì tốt rồi, hơn nữa bữa tiệc như vậy, nhất định sẽ có nhiều soái ca, mỹ nữ nha, còn có rất nhiều thức ăn ngon nữa a...."
Chị Liễu từ bên ngoài đi vào liền hô to ồn ào.
"Thật sao? Chị Liễu, công ty muốn mở tiệc?" Tiểu Mông, nhân viên nữ trẻ tuổi nhất phòng thị trường, một em gái thật đáng yêu, hai mươi bốn tuổi.
"Tiểu Mông, vui vẻ đi, như vậy liền có thể gặp được soái ca nha!" Chị Liễu trêu ghẹo Tiểu Mông.
"Chị Liễu, không cần chọc người ta, mục tiêu là người kia được rồi, không thèm soái ca gì." Tiểu Mông ở bên tai chị Liễu nhỏ giọng nói, lúc nói chuyện ánh mắt như vô ý nhìn về phía Viêm Liệt.
"Tiểu Mông, Tiểu Viêm là đàn ông tốt, tuy rằng tốt nghiệp cương, nhưng thật có năng lực, là đối tượng tốt, nhưng mà, sức cạnh tranh quá lớn, Âu Nhược Nhã là thiên kim tiểu thư nhưng vẫn theo đuổi Tiểu Viêm, em nếu như muốn, thì phải cố gắng a." Cô muốn mình trẻ lại 3 tuổi, nhưng cô cũng sẽ coi trọng tiểu Viêm, không, cô hiện tại rất thích tiểu Viêm, nhưng dù sao cũng là lớn hơn tiểu Viêm 3 tuổi, cô ngẫm lại, tiểu Viêm mới vào công ty có nửa tháng, người theo đuổi cậu ấy đã ngày càng nhiều..
"Em biết, nhưng mà, em không sợ, có khiêu chiến mới có động lực a, chị Liễu, không nói với chị nữa , em sẽ theo đuổi hạnh phúc của em." Nói xong, tiểu Mông nghĩ ngợi một chút rồi đi đến bên Viêm Liệt.
"Viêm Liệt, chuyện chị Liễu nói cậu đã nghe chưa?"
"Tiểu Mông, cô nói chuyện bữa tiệc?" Viêm Liệt ngừng công việc trong tay, mỉm cười nhìn Tiểu Mông.
"Đúng vậy, bữa tiệc với công ty mà nói là đãi ngộ tốt nhất rồi, chúng ta nhất định phải chuẩn bị tốt, tiểu Viêm, cậu không có bạn gái đi cùng, tôi cũng không có bạn trai, chúng ta cặp đôi được không?" Giống như một câu hỏi tùy ý, nhưng tiểu Mông lại cảm giác tim mình đập tăng tốc, trong ánh mắt tràn ngập chờ mong.
Viêm Liệt là một người con trai hết sức rực rỡ, dương quang anh tuấn, đến công ty mới nửa tháng nhưng đã có rất nhiều con gái theo đuổi, cậu ấy là người lạc quan, tốt bụng và rất hay giúp đỡ mọi người, trong công ty ai có chuyện cũng đều đến nhờ cậu, bình thường cậu sẽ không cự tuyệt, nhưng mà, cái này không nói lên cậu sẽ không cự tuyệt.
"Tiểu Mông, tôi không có tham gia bữa tiệc của công ty, nhưng mà, tôi nghĩ lần này nhất định là bữa tiệc rất tốt, cô đáng yêu như thế, tôi không dám làm bạn nhảy của cô, tôi sợ quần ẩu a."
"Viêm Liệt, cậu....."
"Tiểu Mông, tôi có phần văn kiện muốn đưa cho phòng tài vụ, các người trò chuyện đi, tôi ra ngoài trước."
Mặc dù không cự tuyệt rõ ràng, nhưng lại từng chút nâng cô lên rồi hạ xuống, cự tuyệt chính là cự tuyệt, nhưng mà, cô đã sớm biết đây không phải là một chuyện dễ dàng, cũng không nổi giận nhiều, cách mạng chưa thành công, đồng chí cần cố gắng nhiều hơn nữa!
....
"Tiểu Viêm, bữa tiệc của công ty, cậu làm bạn nhảy của mình đi." Âu Nhược Nhã đã tìm Viêm Liệt trước rồi.
"Tiểu Nhã, đây không phải là bữa tiệc trong vườn trường, chúng ta cùng ra ngoài sẽ làm người khác hiểu lầm đấy, cậu xinh đẹp như vậy, mình cũng không hy vọng bởi vì mình mà làm trễ nãi cậu, mình có phần văn kiện muốn đi đưa, chờ có thời gian chúng ta sẽ cùng tán gẫu.
Nói xong Viêm Liệt muốn rời đi, nhưng bị gọi lại.
"Đợi một chút, Viêm Liệt, cậu là có bạn gái rồi sao? Cậu cũng biết, mình căn bản không quan tâm cái gì là hiểu lầm hay không hiểu lầm." Âu Nhược Nhã không nghĩ tới Viêm Liệt sẽ cự tuyệt mình, mặc dù Viêm Liệt vẫn không tiếp nhận cô, nhưng chỉ cần không phải vấn đề nguyên tắc, cậu ấy cũng sẽ không cự tuyệt cô.
Nói xong, Viêm Liệt rời đi, Âu Nhược Nhã muốn nói điều gì, nhưng cuối cùng lại không mở miệng, tính tình của anh cô hiểu, cự tuyệt chính là cự tuyệt, Âu Nhược Nhã cau mày, cô cảm giác Viêm Liệt từ khi đến tập đoàn Bắc Đường hình như có chút thay đồi, nụ cười ngày càng thêm đáng yêu sáng sủa hơn, thần thái trong ánh mắt ngày càng làm cho người ta mê huyễn rồi, toàn thân cao thấp tràn đầy sức sống, cậu ấy mới đầu cho đây là vì giấc mộng của cậu ấy, nhưng là vì cậu không biết, mấy ngày nay lúc cô nhìn đến cậu, cũng cảm thấy ánh mắt cậu càng thêm trở nên nhu hòa, giống như đang theo đuổi mơ ước, càng giống như là yêu thương. . . . . Nhất là thái độ của cậu cũng có một chút biến hóa, trước kia ở trong trường, cậu sẽ cùng cô gái thích cậu làm bạn bè, mặc dù là cự tuyệt, nhưng không hề giống như bây giờ, khoảng cách cũng xa hơn, hơn nữa lúc trước cậu không sợ hiểu lầm, nhưng bây giờ lại cố kỵ nhiều như vậy...
Âu Nhược Nhã cảm thấy người con trai này cách mệnh của cô ngày càng xa, nếu như cô thật đủ thông minh, thì nên có chừng mực mà lựa chọn buông tha, nhưng là, cô đã theo đuổi Viêm Liệt ba năm có thừa, nói buông tha là buông tha dễ dàng sao, nếu như Viêm Liệt thật sự có người trong lòng như anh nói, cô buông tha còn có chút đáng giá, nhưng lại chưa từng thấy anh thích qua người nào, muốn cô làm thế nào buông tha, mà cô vì nguyên nhân gì mà buông tha?
...
"Tổng giám đốc, hai phần tài liệu này cần ngài ký tên."
Bắc Đường Yên nhìn tài liệu, kiểm tra không có vấn đề gì liền ký tên, một bên Văn Mẫn tiếp tục báo cáo.
"Bữa tiệc công ty chuẩn bị cũng không sai sót lắm, ba ngày sau tiến hành tuyệt đối không có vấn đề, mà tổng giám đốc công ty Thiên Lôi - Lôi tiên sinh cũng gọi điện thoại tới đây, hy vọng có thể được làm bạn nhảy của tổng giám đốc ngài đây, nghe công ty muốn mở tiệc, sau nhiều lời ngỏ ý của nhiều người, thì đây là vị tiên sinh thứ bảy..."
"Lắm mồm." Bắc Đường Yên cười mắng một câu.
"Tổng giám đốc, tôi chỉ là tốt kỳ a, cũng không biết này lần này là vị hoàng tử may mắn nào có thể được ngài chọn a, ngài có muốn hay không tiết lộ trước một chút." Văn Mẫn nói xong mở to hai mắt.
"Văn Mẫn, có đôi khi không nên bị thói quen hoặc là ánh mắt đại chúng mê hoặc, rất nhiều chuyện có lẽ mọi người không thể lý giải, giống như là cùng yêu, cũng rất nhiều người không cách nào tiếp nhận, nhưng trên thực tế bọn họ chỉ là thủ hướng bất đồng mà thôi, những người sống cùng chúng ta trong công việc đều giống nhau, tình cảm là không có định luật, vì sao cô lâu như vậy còn không phát hiện tôi rốt cuộc đang suy nghĩ gì..."
Bắc Đường Yên nói xong lắc đầu một cái, mặt trưng ra vẻ đáng tiếc.
Văn Mẫn bị Bắc Đường Yên nói một phen liền chóng mặt, cảm giác giống như mình thật sự đã làm cái gì khiến cho tổng giám đốc thất vọng ...
"Ha ha ha, Văn Mẫn, đi làm việc đi, không nghĩ ra cũng không cần suy nghĩ, không lâu sau cô sẽ hiểu." Bắc Đường Yên khoát tay, ý bảo Văn Mẫn đi ra ngoài.
"Dạ, tổng giám đốc." Văn Mẫn mang gương mặt khổ sở rời khỏi phòng làm việc tổng giám đốc.
Nhìn Văn Mẫn rời đi, Bắc Đường Yên bỏ tài liệu trong tay ra, nở nụ cười vui vẻ, Văn Mẫn hẳn là bị cô làm cho hồ đồ, không sao, làm theo lời cô, Văn Mẫn sẽ rất nhanh hiểu được ý tứ trong lời nói của cô.
Bữa tiệc, cô thật rất tò mò chờ đợi đấy...
Chương 8: Lần đầu tiên tiếp xúc thân mật
"Mọi người xin yên lặng, bữa tiệc chính thức bắt đầu, cho mời tổng giám đốc của chúng ta - Bắc Đường Yên tiểu thư tới khai mạc bữa tiệc." Văn Mẫn đảm đương chủ trì mời Bắc Đường Yên ra.
Tiếp theo là tiếng mọi người vỗ tay.
Bữa tiệc của tập đoàn Bắc Đường là ở tầng Cao ốc hai mươi mốt, bữa tiệc cử hành trong phòng, lúc này, tổng bộ toàn thể nhân viên cùng phân bộ và mấy người quản lý cao cấp của tập đoàn Bắc Đường cũng tụ tập đến nơi này, không khí rất là náo nhiệt.
Bắc Đường Yên mặc dạ phục toàn thân màu lửa đỏ, giống như là một đoàn ngọn lửa trương dương, nhưng dạ phục lại thiết kế lộ ra vẻ ưu nhã dịu dàng, khiến Bắc Đường Yên càng giống như là một nữ vương tôn quý, trông thật lóa mắt.
"Chúc mọi người buổi tối tốt lành, đầu tiên tôi muốn hết sức cảm tạ mọi người đã làm việc vì tập đoàn Bắc Đường, nhờ cố gắng của các bạn mới có tập đoàn Bắc Đường như hôm nay, bây giờ là trung tuần tháng ba, một năm này toàn bộ kế hoạch đã được tiến hành, hi vọng các vị có thể càng thêm cố gắng, hoàn thành mục tiêu công việc của năm nay. Tiếp theo, công ty lại có thêm một nhóm đồng nghiệp mới, tôi hi vọng có thể thông qua bữa tiệc lần này khiến mọi người có nhiều cơ hội tiếp xúc, có thể hiểu tốt hơn về đồng nghiệp của mình; Một lần nữa, bản thân tôi mong ước, mong ước mọi người có thể làm việc ở tập đoàn Bắc Đường thật vui vẻ, tập đoàn Bắc Đường chỉ là cạnh tranh cùng hợp tác, hi vọng mọi người có thể đồng tâm hiệp lực, thể nghiệm niềm vui thú của công việc; cuối cùng, mong ước mọi người chơi vui vẻ."
Tiếng vỗ tay nhiệt liệt vang lên, Bắc Đường Yên cúi người chào, có thể nhìn ra được tất cả mọi người vì Bắc Đường Yên mà có chút trở nên kích động.
"Cám ơn tổng giám đốc đã chúc phúc, tôi tin tưởng mọi người nhất định sẽ không để cho ngài thất vọng, hiện tại liền cho mời tổng giám đốc cùng mọi người khiêu vũ thôi." Văn Mẫn tiếp lời, làm tư thế mời, hôm nay Văn Mẫn mặc một lễ phục nhỏ. thân màu trắng, dịu dàng uyển chuyển hàm súc, rất xinh đẹp.
"Rất vinh hạnh vì bữa tiệc mà mở vũ hội, chẳng qua tôi không có mang theo bạn nhảy, không biết là có thể hay không xin mời vị tiên sinh đang ngồi kia làm bạn nhảy của tôi?"
Sau lời nói của Bắc Đường Yên, toàn hội trường cũng trở nên hết sức yên lặng, chỉ còn sót lại tiếng nhạc, đông đảo nam sĩ đều đang đợi nữ vương chọn lựa, đây chính là cơ hội khó có được, cũng không biết người nào may mắn như vậy được nữ vương bọn họ tuyển thượng rồi.
Bắc Đường Yên từ trên sân khấu chậm rãi đi xuống, nụ cười ưu nhã vẫn hiện hữu trên mặt, nơi cô đi qua khiến cho mọi người trong lòng khẩn trương nhảy một tiếng, không chỉ có đàn ông bị như thế, ngay cả phụ nữ cũng ngừng thở mà nhìn động tác của Bắc Đường Yên.
Bắc Đường Yên không gọi là đẹp, nói chuẩn xác là cô không đẹp.. nhưng là, cô ngũ quan rất tinh xảo, mang theo một ánh mắt sắc bén, tản ra tư vị cảm giác quả quyết sáng suốt, sẽ không ai bỏ qua sự tồn tại của cô, cô giống như là nữ vương nắm trong tay tất cả, tôn quý ưu nhã, những người thường cũng sẽ bỏ qua tướng mạo của cô, bởi vì hơi thở của cô thật sự là quá mức mạnh mẽ.
"Tiên sinh, không biết tôi có hay không vinh hạnh mời ngài làm bạn nhảy?"
"Vô cùng vinh hạnh."
Bắc Đường Yên chủ động dắt tay của đối phương hướng sàn nhảy đi tới, hai người đứng lại, vũ khúc vang lên, mọi người mới từ trong kinh ngạc tỉnh táo lại, tiếng nghị luận phức tạp ở giữa bữa tiệc vang lên, giọng nói khác nhau lại bàn về đề tài giống nhau.
"Viêm Liệt, hai mươi bốn tuổi, chủ tịch hội học sinh học viện Hoàng Gia, hoan nghênh anh tới đến tập đoàn Bắc Đường làm việc." Bắc Đường Yên mang giày cao gót 7cm, nhưng vẫn như cũ phải ngẩng đầu mới có thể thấy ánh mắt của đối phương.
"Tổng... tổng giám đốc." Viêm Liệt phát hiện giọng nói của mình trong có chút run rẩy, chuyện này không thể trách anh, thật không thể, đổi lại là ai cũng sẽ như anh, kinh hoảng như vậy.
"Ha ha ha, tôi làm cho người ta thấy rất sợ ư, nghe giọng của cậu cũng có chút run rẩy." Bắc Đường Yên khẽ cười, mắt hơi híp lại, nhu hòa đi rất nhiều.
"Không có, tôi không có sợ hãi, chỉ là, quá... quá kinh ngạc, không nghĩ tới là tôi sẽ có vinh hạnh này, có thể cùng tổng giám đốc khiêu vũ." Viêm Liệt tận lực điều chỉnh cho giọng nói mình ổn định, chỉ là trái tim vẫn như cũ chuyển động không bình thường.
Từ thời điểm tổng giám đốc đang nói lời khai mạc, anh đứng xa xa nhìn, nhìn cô gái ưu nhã tôn quý giống như nữ vương, cảm giác thật vô cùng không thể tưởng tượng nổi, trong đầu của anh không khỏi nhớ về truyền thuyết của tổng giám đốc một chút.
Ở học viện Hoàng Gia, trong trường vẫn có một truyền thuyết bất diệt, đó chính là truyền thuyết về "độc thân có hại", mười hai cô gái tạo thành một đoàn thể, mỗi người đều có vô số truyền thuyết, mà anh học kinh tế tự nhiên, chú ý nhất là hai vị trong đó, tổng giám đốc đương nhiệm của tập đoàn Bắc Đường - Bắc Đường Yên, cùng tổng giám đốc đương nhiệm tập đoàn Lăng Vũ - Lăng Ngạo Vũ, chỉ là hai vị đàn chị này mặc dù đều là thần thoại thương giới, nhưng lại có chút khác nhau, đàn chị Ngạo Vũ bá đạo liều lĩnh, mà Bắc Đường Yên trước mặt thì khôn khéo, lý trí, ưu nhã, mạnh mẽ... So ra, anh thích hơn là trong lúc nói cười nắm tay của Bắc Đường Yên.
Có thể tới tập đoàn Bắc Đường làm việc, có thể thấy được thần tượng trong cảm nhận của anh, chính là giấc mộng của anh.
"Tôi cũng vậy, rất vinh hạnh, cậu khiêu vũ rất tốt." Bắc Đường Yên tự đáy lòng than thở, mặc dù trong tài liệu viết Viêm Liệt khiêu vũ rất tốt, nhưng chân chính được cảm nhận cảm giác thật không giống nhau, khiến cho cô có một sự kinh ngạc nho nhỏ.
Thông qua điều tra, cô hiểu Viêm Liệt 80% trở lên, nhưng, cho dù là hiểu bao nhiêu, đều không thể so sánh cùng thực tế, so với mớ chữ viết đặc sắc, Viêm Liệt đang đứng sờ sờ ở trước mặt mình, cho cô cảm giác thật hơn, tốc độ nhịp tim cũng càng nhanh thêm, giống như là tình yêu đầu tiên của nữ sinh vậy.
"Cám ơn, ngài cũng khiêu vũ rất tốt." Nụ cười của Viêm Liệt cực kỳ rạng rỡ, ánh mắt vẫn luôn đặt ở trên mặt Bắc Đường Yên, anh nghĩ hẳn đây chính là trời cao chiếu cố anh nha, để cho anh có thể cùng thần tượng khiêu vũ.
"Viêm Liệt, bây giờ không phải là thời gian làm việc, cậu có thể không dùng từ 'ngài' hoặc là 'tổng giám đốc' gọi tôi không?" Bắc Đường Yên kháng nghị, cô không thích cách gọi xa lánh này trong miệng hắn.
"Tôi... vậy tôi nên gọi thế nào?" Ngày thường Viêm Liệt là một người hết sức cơ trí, tài ăn nói càng thêm tốt không gì so sánh, nhưng lúc này lại phát hiện mình thật là ngốc ghê gớm, giống như trong lúc bất chợt ngôn ngữ có chướng ngại y hệt đần độn.
"Cái này tôi muốn xem cậu suy nghĩ làm sao." Bắc Đường Yên cho Viêm Liệt một câu trả lời không phải đáp án.
Viêm Liệt trong lúc nhất thời thật cũng không biết nên trả lời như thế nào, chỉ có thể di chuyển theo bước chân của Bắc Đường Yên.
Hai người không nói gì thêm, mà loại trầm mặc khiến Viêm Liệt đem cảm giác lẫn tiếp xúc ở trên thân thể nhiều hơn.
Tay của cô thật nhỏ, thật mềm mại, bị chính mình nắm ở trong tay, có muốn anh cũng không dám dùng sức, nhưng giữa tay kia truyền lại cảm giác lành lạnh, rõ ràng như vậy, khiến cho anh cảm thấy, đôi tay này cần được che chở.
Mà một cái tay khác đặt ở hông của cô, so sánh với nắm tay, tay anh đặt ở bên hông cô càng thêm luống cuống, hình như là không khí bài biện, chỉ có đầu ngón tay đặt ở trên cái áo hoa lệ này...
Nhưng là, ngay cả như vậy, cũng đủ làm anh hưng phấn hồi lâu, huống chi, tổng giám đốc còn gọi tên của anh, còn dùng ánh mắt ôn hòa đó nhìn anh, tất cả, tất cả đều giống như là nằm mơ.
Chương 9: Trận chiến tình yêu
Điệu nhảy đầu tiên rất nhanh kết thúc, mọi người sôi nổi tiến vào sàn nhảy, Viêm Liệt không biết có nên rời khỏi nơi này hay không, anh có thể cảm thấy được ánh mắt của rất nhiều người đều dừng trên người anh, hâm mộ có, ghen tỵ cũng có, bất quá cũng không sao, anh chỉ hi vọng biểu hiện của mình không có gì sơ sót, cũng hi vọng mình có thể lưu lại ấn tượng thật tốt trong lòng Bắc Đường Yên.
"Thêm một điệu nữa được không?" Bắc Đường Yên đề nghị, không còn cách nào khác, theo quan sát của cô, cô phát hiện nếu như cô không nói, người con trai này chắc chắn cũng sẽ không nói, hình như khi đối mặt với cô, Viêm Liệt có chút hiền lành, một chút cũng không giống như trên tài liệu viết là rất biết cách ăn nói, là bởi vì thân phận của cô sao?
Đây không phải điều cô muốn, hơn nữa kế hoạch của cô không phải như vậy, xem ra kế hoạch này cần phải thay đổi một chút rồi.
"Được." Anh cũng không muốn nhanh chóng như vậy, nếu như có thể, anh hi vọng giấc mộng này vĩnh viễn anh sẽ không tỉnh lại.
Mọi người ở giữa sàn nhảy, vũ bộ uyển chuyển quyến rũ làm cho không khí trở nên vui vẻ, sôi động, những món đồ trang sức dưới ánh đèn trở nên xa hoa mập mờ.
"Có thể đổi bạn nhảy được không? Tổng giám đốc?" Giọng nói mang theo ý vị khiêu khích, Bắc Đường Yên nhíu mày nhìn sang, một thân màu xanh dương làm cho Âu Nhược Nhã như một công chúa thanh tao, ánh mắt xen lẫn hứng thú cùng vài tia cảnh giác.
Bắc Đường Yên cười thầm trong lòng, không nghĩ nhanh như vậy, đối thủ đã tới đây khiêu chiến.
"Thật ngại, tôi cùng Tiểu Liệt còn có chuyện cần nói, không thể theo ý cô được rồi." Binh đến tướng đỡ, nước đến đất cản, cô hứng thú khiêu chiến, đồ vật càng phải nỗ lực giành lấy thì càng có giá trị!
Lúc này, nữ vương nghiễm nhiên trở thành một chiến sĩ!
"Tiểu Nhã." Trong ánh mắt của Viêm Liệt cũng có tia không đồng tình, thấp giọng trách cứ một câu.
Âu Nhược Nhã không có để ý đến phản ứng của Viêm Liệt, cô vẫn nhìn ánh mắt của Bắc Đường Yên, muốn tìm một chút dấu vết gì đó, cô không tin, Bắc Đường Yên sẽ tình cờ cùng Viêm Liệt khiêu vũ, cô cảm thấy có mùi vị âm mưu!
Quả nhiên, khi Bắc Đường Yên nhìn cô, cô có thể từ ánh mắt kia thấy được một loại khiêu khích giống mình, là chiến tranh, thời điểm ánh mắt của hai cô gái giao nhau đã bắt đầu!
"Liệt, nếu tổng giám đốc có chuyện muốn nói cùng cậu, mình cũng không quấy rầy, lát nữa mình lại đến tìm cậu." Âu Nhược Nhã khẽ mỉm cười, mang theo bạn nhảy của mình rời đi khỏi Bắc Đường Yên và Viêm Liệt.
Bắc Đường Yên lộ ra ánh mắt đùa giỡn, cảm thấy cô gái Âu Nhược Nhã này miễn cưỡng cũng có thể coi như là một đối thủ.
"Cô ấy thích cậu." Bắc Đường Yên dùng giọng nói hết sức xác định hướng về phía Viêm Liệt nói.
Viêm Liệt có chút xấu hổ, đây không phải tình huống anh muốn thấy nhưng vẫn khiến tổng giám đốc gặp được, cô nhất định là sẽ hiểu lầm.
"Tổng giám đốc, ngài đừng hiểu lầm, chúng tôi chỉ là bạn học mà thôi." Giải thích - bất luận kẻ nào cũng có thể, nhưng trước mặt người phụ nữ này thì lại không thể.
"Tôi không hiểu lầm gì cả, tôi dĩ nhiên biết hai người không phải quan hệ trai gái, nếu không cậu bây giờ cũng sẽ không là bạn nhảy của tôi, Âu tiểu thư cũng sẽ không dùng loại ánh mắt khiêu khích đó nhìn tôi, cậu không cảm thấy sao, cô ấy hình như coi tôi là tình địch rồi."
Bắc Đường Yên hơi nghiêng người về phía trước, Viêm Liệt có thể cảm thấy được hơi thở của cô khi nói, vừa thân mật lại vừa mập mờ.
"Tổng giám đốc, ngài đừng để trong lòng, tiểu Nhã làm sao có thể nghĩ như vậy, ngài đừng nói đùa." Viêm Liệt rất là lúng túng, thái độ của Tiểu Nhã quả thật không tốt, có thể gây hiểu lầm, nhưng tổng giám đốc ngàn vạn lần không được hiểu lầm, nếu không sẽ làm cho ba người rất lúng túng, anh, đối với tổng giám đốc chỉ là hâm mộ, cũng không có hy vọng viễn vông gì!
"Tôi không có nói đùa, chẳng lẽ cậu không cảm giác được ư, chúng tôi đã tuyên chiến rồi." Bắc Đường Yên nhìn chăm chú vào ánh mắt của Viêm Liệt, ánh mắt kia so mặt trời còn rực rỡ hơn, khiến cô muốn đắm chìm trong đó, hưởng thụ mùi vị ấm áp.
Tuyên chiến, không chỉ cùng cô gái kia, mà còn là cùng với người con trai trước mặt, cô quyết định làm một chiến sĩ quang minh lỗi lạc, hướng về tình yêu của cô mà chiến đấu.
"Tuyên chiến, ngài là có ý gì?" Viêm Liệt có cảm giác như ánh mắt Bắc Đường Yên thật kì lạ, giọng nói càng giống như tuyên bố điều gì, làm cho anh bị mê hoặc.
"Ý tứ của tôi chính là như vậy, Viêm Liệt, tôi cũng thích cậu, cậu nguyện ý làm bạn trai của tôi không?" Khi Bắc Đường Yên nói ra câu này, hai mắt lóe sáng lên, thật rất đẹp!
Viêm Liệt lần này thật sự bị giật mình, tư thế khiêu vũ đông cứng lại, trong mắt đều lộ vẻ khó tin.
"Tổng giám đốc, ngài vừa mới nói cái gì?" Anh hoài nghi mình có phải bị ảo giác hay không, thế nhưng khi nghe được, nghe được câu nói đó. . . làm sao có thể!
"Viêm Liệt, cậu không có nghe lầm, tôi đã nói là tôi thích cậu, hi vọng cậu làm bạn trai của tôi, tôi biết cậu nhất thời sẽ rất khó để tiếp nhận, cho nên, tôi sẽ cho cậu thời gian suy nghĩ thật kỹ." Bắc Đường Yên cảm thấy trái bom này đã đủ uy lực, cho nên, tính toán nên dừng tay, cho người con trai này thời gian suy tính.
Viêm Liệt thật sự là ngây người, anh thật sự không có nghe nhầm, tổng giám đốc thật sự là nói như vậy, như vậy... hắn phải phản ứng như thế nào?
"Tổng giám đốc, ngài thật không cần mang tôi ra đùa giỡn, bạn bè ở bên kia đang chờ tôi, tôi không thể tiếp tục cùng ngài nhảy được." Hình ảnh chạy trối chết chính là bộ dáng của Viêm Liệt bây giờ, thoát khỏi tay Bắc Đường Yên, nhanh chóng từ trong sàn nhảy rời đi, tại sao, vì cái gì lại đùa giỡn với anh như vậy, là muốn trêu chọc anh ư, nhưng, đùa giỡn như vậy anh thật chơi không nổi...
Lòng rối loạn, hết thảy mọi điều kiên cố đều sắp sửa sụp đổ, tại sao lại xảy ra chuyện này, không để ý thanh âm kêu tên mình, Viêm Liệt trực tiếp rời khỏi hội trường, anh bây giờ cần một nơi để tỉnh táo suy nghĩ.
BẠN ĐANG ĐỌC
Ông xã thực tập - Mộng Dạ Thuỷ Thảo
Lãng mạnTóm tắt Nữ chính: Bắc Đường Yên, chủ tịch tập đoàn Bắc Đường , khôn khéo, cường thế, thiên tài thương mại xuất chúng, là người trời sinh định trước sẽ có nhiều người vây quanh, vô số thần thoại về người con gái ấy được tạo nên… Nam chính: Viêm Liệt...