Phần 2

267 19 0
                                    

Thông báo: Mình có dịch nhiều fanfic khác về couple LuNa nên bạn đọc có thể vào trang của mình đọc thêm nhé.

Mọi người đột ngột yên lặng, chỉ còn lại tiếng nức nở của Nami trong cơ thể Luffy.

Luffy đi đến bên cạnh che chắn cho Nami "Nghe này! Tớ là Luffy. Nami đang trong cơ thể tớ. Các cậu có vấn đề gì thì nói với tớ!"

Franky, Usopp và Brook nghe thế liền gật đầu "Tớ xin lỗi..."

Nami sụt sịt đưa tay lau nước mắt.

"Franky, cậu sửa lan can, Usopp và Brook đưa Sanji đến chỗ Chopper." Luffy nói rồi nhìn về phía Nami.

Nami thút thít nhìn về phía cậu.

Luffy quỳ xuống, nắm tay cô "Ổn thôi mà, không sao đâu, tớ đưa cậu ra chỗ khác nhé."

Cô khẽ gật đầu rồi lau nước mắt, nhẹ nắm tay Luffy cùng cậu đi về phía boong tàu.

Luffy đưa tay, lấy mũ đội lên đầu cô "Không sao rồi Nami."

Nami ngồi trên chiếc ghế dài bên bể cá, vò tờ khăn giấy trong tay "Tớ xin lỗi, Luffy, tớ... tớ..."

"Nami, ổn cả mà. Sanji sẽ tỉnh lại thôi."

Cô ngẩng đầu nhìn Luffy đang trong cơ thể mình. Cô không thể nào hình dung ra bản thân mình trong cơ thể cậu ấy. Khóc lóc, rơi nước mắt, Luffy ít khi khóc kể cả những lúc khó khăn nhất. Dù trong cơ thể cậu ấy, cô vẫn không thể thấy cậu ấy khóc.

"Đáng sợ lắm đúng không?"

Nami gật đầu "Tớ... Tớ không nghĩ cậu lại mạnh như vậy... Ý tớ là, tớ biết cậu rất mạnh nhưng... tớ không nghĩ sẽ... làm thương những người khác..."

"Ừ, tớ đã không cảm thấy yếu đuối như vậy từ khi Ace chết. Dường như lúc này đây điều gì cũng có thể làm tớ bị thương. Nên là tớ... sợ mọi thứ xung quanh mình."

Nami xoa xoa khuôn mặt mình, đưa tay vuốt mái tóc ngắn "Tớ không muốn mạnh mẽ như vậy... Tớ rất muốn giúp đỡ mọi người nhưng như này... như này thì quá mạnh..."

"Chúng ta sẽ ở đây nhé, để tránh gây ra rắc rối."

Cô ngây ngốc nhìn Luffy, cậu ấy đang trốn tránh sao "Khoan đã, ý cậu là cậu thực sự muốn ở trốn ở đây ư?!"

Luffy nhìn sự bối rối trên gương mặt Nami "Nami, tớ... Tớ không thể làm những gì cậu có thể làm. Tớ không thể đoán được thời tiết sẽ như thế nào... Tớ không thể xác định vị trí khi chúng ta trên biển! Nên đó là lý do tớ cần cậu, tớ không phải cậu! Tớ chỉ biết là tớ đang có những gì! Thậm chí bây giờ tớ còn không có điều đó..."

Nami nhìn cậu ngồi trên ghế, khuôn mặt cậu ẩn phía sau mái tóc dài.

"Tớ không thể làm gì cả... và... đối với tớ, đó là điều đáng sợ nhất..."

Cô có thể nghe thấy tiếng nức nở của cậu, cô kéo áo che đi vết sẹo trên ngực. Cô chỉ sợ làm tổn thương bạn bè của mình nhưng nỗi sợ của cậu ấy còn hơn thế "Luffy...", cô ngồi xuống, nhẹ nhàng vén mái tóc dài làm lộ ra khuôn mặt của chính mình và cười nói "Khi khóc, trông mặt tớ thật xấu mà..."

[Luffy-Nami || OP Fanfiction] Cậu là hơn thế.Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ