Muốn câu cá phải có mồi, muốn câu Thanh Minh phải có mỹ nam bồi rượu

638 75 4
                                    

!!ĐÂY LÀ TÁC PHẨM CÁ NHÂN VUI LÒNG KHÔNG MANG ĐI KHI KHÔNG CÓ SỰ CHO PHÉP CỦA TÁC GIẢ!!

---o0o---

Đêm nay bầu trời đặc biệt quang đãng, trăng tròn vành vạnh và gió thổi nhẹ nhàng.

Bạch Thiên hít một hơi sâu rồi thở hắt ra. Hắn nhìn về hướng Bạch Mai Quan, chờ đợi một bóng dáng lững thững quen thuộc.

Bạch Thiên đã đặc biệt chuẩn bị một bàn rượu đơn giản, chỉ toàn rượu là rượu, dù không đắt tiền nhưng cũng tính là rượu ngon.

Còn nếu hỏi hắn lấy ở đâu ra thì.......ờ....trong tủ của tiểu sư phụ vẫn còn rất nhiều.....vậy nên lấy đi vài ba bình chắc cũng chẳng phải chuyện to tát đâu........nhỉ??

Cũng đâu có còn cách nào khác, ở trong môn phái ngoại trừ Thanh Minh thì làm gì còn ai tích trữ rượu nhiều như Tuệ Nhiên nữa đâu chứ....cái tên hòa thương phá giới đó.

Lợi dụng gió đưa đi hương tửu cay nồng, kéo đến một kẻ nghiện rượu nhất Hoa Sơn. Chẳng mất bao lâu để thấy một tên nhóc đang rón rén tiến đến nơi này. Thực ra giờ này thường là giờ mà Thanh Minh tự tu luyện, Bạch Thiên đã phải căn chuẩn thời gian cũng như đuổi mấy tên nhóc tính tu luyện ở gần đó đi xa xa chút, không thể để mấy đứa nó phá hỏng chuyện của hắn được.

Bạch Thiên nín thở nhìn Thanh Minh, có vẻ hắn đã nhận ra Bạch Thiên, bước chân lại gần hơi chần trừ.

"Thanh Minh à, lại đây đi"

".........."

"Nếu còn không đến ta sẽ tự mình uống hết chỗ này đấy"

Thanh Minh đưa tay vò rối mái tóc vốn đã chẳng mấy gọn gàng rồi cũng bất lực thờ dài. Bạch Thiên thấy hắn cuối cùng cũng chịu tiến đến, lặng lẽ thở phào. Dùng rượi đúng là lúc nào cũng có hiệu quả.

Thanh Minh dần tiến vào khoảng đất trống, ánh trăng chiếu rọi xuống hắn, khuôn mặt mịn màng non nớt búng ra sữa của thanh niên như đang tỏa sáng dưới ánh trăng. Thanh Minh xấu tính và nói nhiều đến nỗi, đôi khi mọi người quên mất nếu im lặng, hắn trông cũng rất đẹp. Không phải kiểu tuấn tú nhưng vẫn mềm mại khiến cả nam cả nữ đều phải thích như Bạch Thiên, mà là một nét thanh tú đơn giản khiến người xem cảm thấy dễ chịu..........đúng là chẳng hợp với cái nết đó chút nào.

Đến cả Nguyên Thủy Thiên Tôn cũng thấy sai nữa là.

"Sư thúc, thúc muốn cái gì đây?"

Thanh Minh có chút dè dặt, cọc cằn lên tiếng. Bạch Thiên cũng đã đoán được biểu hiện đó, làm một khuôn mặt hòa hoãn nhất có thể.

"Uống rượu"

"Thúc mà đòi uống hết đống đó á?"

"Vậy nên mới nói con mau đến đây đi"

"........."

"Sao? Sợ ta sẽ lại nói lời gì ngông cuồng à?"

"........Thay vì nói là ngôn cuồng......"

....Thì là lời khiến người ta sợ hãi sẽ đúng hơn đấy.

Cả hai đều rất tự giác mà không nói đến chuyện đã xảy ra lúc trước. Bạch Thiên biết là Thanh Minh rất khó xử, không chỉ riêng vì việc nội dung cuộc hội thoại, mà còn là do đối tượng nói nữa. Hắn là sư thúc, là đồng môn, đương nhiên sẽ rất khó xử rồi. Nếu một ngày Bạch Thiên cũng bị mấy tên sư huynh đệ nói những lời đó với mình, hắn cư nhiên sẽ không biết phải xử trí ra sao rồi.

{DROP}[HSTK/BACHTHANH]TRONG LÒNG SƯ THÚC CÓ MỘT TIỂU SƯ ĐIỆTNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ