(๑˃̵ᴗ˂̵)وNhà tớ có nuôi một em bé
Tớ yêu em và em cũng yêu tớ
☆☆
1. Em bé nhà tớ thích nhõng nhẽo
Nhà tớ có nuôi một em bé, em bé này năm nay hai mươi hai tuổi rồi, em bé cực kì bám người nhưng đặc biệt ở chỗ, em chỉ bám mỗi tớ thôi.
Em bé tớ thích nhiều thứ lắm, bé thích mì, bánh gạo, gà rán hay mint choco nè. Và đương nhiên thứ em thích nhất là tớ rồi.
Nhưng em bé nhà tớ có tính rất hư đó là thích gì phải đòi bằng được. Em hay nhõng nhẽo lắm, mỗi lần nhìn thấy thứ mình thích sẽ dán chặt mắt vào đó rồi bắt đầu làm nũng với tớ.
Có lẽ em biết tớ sẽ không bao giờ cầm lòng được trước ánh mắt long lanh kia của em nên em hay dùng nó để xin xỏ tớ.
Và như một lẽ thường tình, tớ phải bỏ tiền ra mua cho em.
"Soobin Soobin, em thích con siêu nhân này!!"
"Soobin, thỏ Judy kìa, mua cho em đi."
"A, mint choco, Soobin mua cho em đi."
"Aaaa, sao Bin không mua? Thôi mà, mua cho em đi, em hứa với Bin đây là lần cuối em xin luôn."
Và đó đã là cái lần cuối thứ một trăm, tớ thấy mình hơi dễ dãi thật nhưng biết sao giờ? Dù sao tiền tớ làm ra thì cũng sẽ là của em hết thôi. Đến trái tim to lớn này tớ còn cho em được thì dăm ba đồng tiền đó đã là gì.
Với cả, tớ thích nhìn thấy nụ cười tươi rói của em mỗi khi tớ mua cho em thứ gì đó. Bé nhà tớ ấy mà, dễ vui lắm, ba cái nhỏ nhặt đó cũng làm em cười suốt ngày được.
Con cái nhà ai mà dễ thương thế không biết.
Lúc tớ mua tặng em con thỏ Judy, em đã ôm nó cả tuần trời, đi đâu cũng thấy em bế nó theo (trừ khi đi tắm, tớ cản không cho cầm theo vì nó sẽ ướt)
Đôi khi lại thấy ghen tị với Judy, rõ ràng em có nguyên con thỏ to bự bên cạnh đây mà chẳng ôm, suốt ngày ôm con thỏ bông đó. Tớ giận lắm chứ nhưng thôi, em vui là được.
2. Em bé nhà tớ hay làm nũng.
Em bé có đôi khi không nghe lời tớ, thế là tớ giận em nhưng tớ chả bao giờ giận em lâu được. Chỉ đơn giản là vì em biết dùng sự dễ thương của mình để xin lỗi tớ. Phải thừa nhận là ai nhìn qua vẻ dễ thương của em rồi cũng chẳng giận em nổi.