Huyễn mộng (1)

329 20 7
                                    

Thần vực Thượng Thanh, cung Ngọc Khuynh, điện Ngọc Thanh.

Minh Dạ chậm rãi mở mắt, nhất thời chưa nhận ra được bản thân đang ở đâu.

Hắn vừa có một giấc mơ kì lạ.

Trong mơ, hắn hình như đang đứng trên Thần Đàng. Nhưng quang cảnh xung quanh lại đó cực kì u ám, từng tảng mây đen cuồn cuộn kéo đầy trời, trên không là những tia sét tím diệt thần, đủ để bất kì tiên nhân nào khi bị đánh trúng đều hồn phi phách tán. 

Là lôi kiếp, nhưng là của hắn ư? Hắn đã thành thần từ rất rất lâu rồi. Từ lâu hắn đã không còn bất kì ham muốn, tạp niệm nào. Chẳng có thứ gì có thể dẫn đến lôi kiếp trên người hắn cả.

Và ở đó không chỉ có mình hắn mà còn có một người khác nữa.

Đó hình như là một người phụ nữ, mặc trang phục màu đen, có thể là một ma tu.

Hắn không nhìn thấy gương mặt của người đó, dù theo những gì hắn nhìn thấy được, thì có vẻ người đó đang đứng trước mặt mình, hai người chỉ cách nhau khoảng một cánh tay nhưng hắn không sao nhìn thấy khuôn mặt của người đó. Khung cảnh xung quanh người phụ nữ đó như được bao phủ bởi một tầng sương, mù mịt. Nó hoàn toàn tương phản với những cảnh vật xung quanh: Rõ nét, chân thật, như thật sự đang diễn ra.

Hắn nghe thấy bản thân lên tiếng, giọng đầy bi thương và bất lực:

- Mãi mà ta không tìm được cơ hội xin lỗi nàng.

- Lần đầu tiên ta làm phu quân của người khác, không hiểu cách yêu thương một người.- Suốt bao lâu nay, ta chưa từng làm gì cho nàng.

- Tới khi ta bắt đầu hiểu ra, thì nàng lại không cần gì nữa.

- Ta không bảo vệ nàng chu toàn.

- Xin lỗi.- Nàng không sai.

- Là phu quân của nàng không đủ tốt.

- Là ta... Khiến nàng thành yêu, nhập ma.

- Ta thường hay nhớ đến cánh rừng trúc ấy, nhớ đến nhà của chúng ta, nhớ đến những thứ thuốc khó uống kia, nhớ đến nàng lừa ta vặt đống lá không bao giờ hết.

-Ta còn nhớ đến nàng. 

- Nhớ đến nàng chạy nhảy, khi nàng ngủ, khi nàng cười lớn, khi nàng rơi lệ.

- Nếu được lựa chọn, ta thực sự mong có thể mãi mãi cùng nàng ở trong căn nhà tranh nơi rừng trúc ấy, có thể bình dị sống hết một đời.

Tia sét tím giáng xuống người hắn.

Người phụ nữ đối diện hắn cũng nức nở, gào lên: 

- Vô ích thôi.

- Vô ích thôi!

- Minh Dạ, bất kể chàng nói gì, làm gì, dù chàng sống hay chết, ta đều sẽ không tha thứ! Chàng buông ta ra, buông ta ra!

Hắn ôm chặt người phụ nữ mặc quần áo đen đó vào lòng, những tia sét không ngừng giáng xuống, hắn lấy thân mình nhận lấy lôi kiếp, nói:

- Ta biết.

- Cứ hận ta thế đi, sau đó sống tiếp thật tốt.

Sấm sét vẫn không ngừng lại, nhưng sắc trời đã dần sáng lên, dần trở lại màu trời nên có của thần vực Thượng Thanh, người đó đã rời khỏi vòng tay hắn, dần dần tan biến:

[Fanfic] [Trường nguyệt tẫn minh] Mộng trung nhânNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ