Chương 10: Bị chó lớn liếm tới bắn tinh

10.6K 221 3
                                    

Chương 10: Người yêu nhỏ bị chó lớn liếm tới bắn tinh.

Thịnh Cẩm cúi đầu hung hăng hôn lấy môi mềm của Ngôn Úc, hắn nghiến răng: "Hửm? Anh hận ngày đó không đụ em tới chết, tốt nhất là đụ tới khi em không thể xuống giường nổi."

Môi Ngôn Úc bị chà đạp tàn nhẫn, cơ thể trần trụi nằm trong ngực hắn, không nhìn kĩ chắc tưởng rằng là một con búp bê đáng yêu.

Chẳng qua là loại búp bê này không có trên thị trường.

Khóe mắt cậu ngập nước, khụt khịt mắng: "Anh là đồ xấu xa! A a a...... đồ xấy xa, xấu xí, các anh ai cũng đều xấu xa hết......"

Mồ hôi mỏng trên cơ thể nhẹ nhàng cọ quần áo Thịnh Cẩm, làm cho trên người hắn đều là mùi hương của cậu.

Thịnh Cẩm chính là thần giữ của, hắn chẳng thể nào nghĩ rằng bảo bối mình  nâng như trứng này sơ sẩy một lát đã bị người khác cướp đi.

Còn mẹ nó thằng đó dám làm chuyện này!

Chỉ cần tưởng tượng lại, hắn nhịn không được muốn ôm bảo bối của hắn hung hăng chịch chết.

Hắn chỉ muốn dùng dây thừng để buộc chặt cục cưng lại, nếu không sẽ bị đứa khác cướp lấy, một đầu dây thừng còn lại sẽ buộc chung với hắn luôn! Thịnh Cẩm vừa dùng chóp mũi cọ má thịt của nhóc xinh đẹp vừa mưu tính.

Hai ba bước đã tới phòng ngủ Thịnh Cẩm, lần này hắn không còn quên đóng cửa như trước.

Hắn bước nhanh vào phòng tắm, dọc đường đi vì làm cho người yêu nhỏ vui vẻ nên chó lớn cố gắng làm những hành động mất mặt.

Tâm trạng Ngôn Úc trở nên tốt hơn một chút, nhưng cũng chỉ là một lát, cậu xoay đầu, không để ý tới Thịnh Cẩm nữa.

Dòng nước ấm áp chảy trên cơ thể trắng như tuyết, da thịt bị hấp tới hồng hồng.

Đáy mắt Thịnh Cẩm nhìn cục cưng của mình bị tên khác đánh dấu, cơn giận mới vừa nguôi lại bùng lên. Hắn cố nén lại, sợ sẽ dọa cục cưng mất. Trong lòng hắn đã đem tên chó Phong Mặc Từ chém trăm lần.

Nếu suy nghĩ biết giết người thì phỏng chừng Phong Mặc Từ đã sớm chết từ lâu rồi.

"Mẹ nó......"

Thịnh Cẩm đè nặng giọng mắng thầm một tiếng, đầu ngón tay tách hai cách môi lồn, hạt trai theo đó cũng lộ ra. Lỗ bướm bị Phong Mặc Từ chịch còn chảy ra tinh dịch. Dòng nước rửa đi thứ dơ bẩn chảy xuống cống thoát.

Ngôn Úc cũng biết đây không phải chuyện tốt gì, hốc mắt cậu hồng hồng, da thịt mềm mại dựa vào hắn, ngọt ngào ôm Thịnh Cẩm.

Cậu ngoan ngoãn một cách kỳ lạ, không phản kháng lại để mặc hắn tùy ý đùa nghịch, rõ ràng cậu cũng là người bị hại.

"Thịnh Cẩm...... Thịnh Cẩm......" Âm thanh âm nhẹ như tiếng mèo kêu.

Thịnh Cẩm bóp eo nhỏ của Ngôn Úc, cố tình làm dữ: "Làm sao vậy?"

Ngôn Úc ủy khuất hu hu mắng: "Sao anh lại biến mất chứ, lúc em tỉnh dậy không thấy anh đâu...." Một câu này trực tiếp đâm xuyên trái tim Thịnh Cẩm.

[ĐM/Song Tính/NP] Nhóc Con Mềm Mại Ngày Ngày Được Rót TinhNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ