🌸 #Hôm nay là ngày thứ 6 trong điều kiện.
Đời người hợp hợp tan tan, hỏi chăng được mấy lần gặp gỡ?
...
Buổi tối ngày hôm đó, Charlotte và Engfa vẫn hòa hợp dùng cơm. Trên bàn ăn cô đột nhiên nói vô cùng nhiều, từ chuyện con chó nhà hàng xóm mới mất cho đến tình hình giá xăng dầu gần đây có xu hướng tăng lên. Từ tự nhiên đến xã hội, nói nhiều đến mức Engfa cảm thấy nhức đầu.
"Cô là sợ ngày mai chết bất đắc kì tử cho nên tranh thủ hôm nay nói hết cho tôi nghe đúng không?" Engfa bất lực lên tiếng.
Charlotte ngẩn ra, xét về khía cạnh nào đó thì chị nói đúng.
Cô mất tự nhiên cúi đầu ăn cơm, lấp bấp: "Em không nói, không nói nữa."
Mà sau lần vào bếp đó, Charlotte cũng không nhờ Engfa phụ cô nấu ăn lần nào nữa. Chỉ nhắc chị về sớm ăn cơm cùng cô.
Engfa ban đầu là kiểu người cuồng công việc như mạng, gần đây lại không khác nào người ''đàn ông'' của gia đình, tan làm liền trở về nhà. Đến chị cũng cảm thấy nực cười.
Nói đi cũng phải nói lại, Charlotte cũng không còn yêu cầu chị làm gì cho cô nữa. Hai người họ sinh hoạt như một cặp vợ chồng bình thường, bình thường đến mức không giống thật.
Nhưng Engfa không biết, số lần phát bệnh của Charlotte đã tăng lên. Nếu lúc trước là hai ngày một lần thì bây giờ đã là hai lần một ngày. Thuốc giảm đau cũng dần không có tác dụng nữa. Cô sợ Engfa nghi ngờ nên mới hạn chế thời gian bên cạnh chị, hầu như chỉ có buổi tối cô và chị mới nói được dăm ba câu.
Engfa phát hiện Charlotte rất thích xem ti vi, tối nào ăn cơm xong cũng xem ti vi rất lâu. Có lần Engfa tắm xong đột nhiên cảm thấy lạt miệng muốn xuống bếp lấy chút trái cây. Lúc chị đi ngang qua phòng khách, nhìn thấy Charlotte xem ti vi khóc đến hai bả vai run rẩy nhưng trên màn hình lại đang chiếu chương trình tạp kỹ vốn không có gì đáng để xúc động như thế. Trong lòng chị dâng lên khó hiểu mới lên tiếng hỏi cô: "Làm sao vậy?"
Charlotte giật mình đưa tay quệt nước mắt, mắt hồng hồng, chiếc mũi nhỏ ửng đỏ: "Bụi bay vào mắt em thôi."
Thì ra có một số người khóc còn đẹp hơn cả cười. Ngày đó tỏ tình Chompu, cô ấy cũng òa khóc xinh đẹp nhưng bây giờ chị cảm thấy Charlotte khóc càng rung động lòng người, bộ dạng yếu ớt như ngọn đèn trước gió đó thôi thúc khiến người ta muốn bảo vệ.
Engfa gạt mấy suy nghĩ kì lạ này ra khỏi đầu, xoay người rời đi còn nói: "Trễ rồi, cô đừng xem nữa đi ngủ đi." Chị thừa biết Charlotte nói dối. Căn nhà này một ngày cô dọn dẹp không biết bao nhiêu lần thì lấy đâu ra bụi để bay vào mắt. Nhưng nếu cô đã không muốn nói thì chị cũng không cần gặn hỏi đến cùng.
"Engfa, chị ngồi với em một lát đi." Charlotte nhìn theo bóng lưng chị, đôi mắt khẩn cầu. Tiếc là chị không thấy được trong đôi mắt đó là bao nhiêu tình yêu, là bao nhiêu vật vã.
Chị thở ra một hơi không nói gì, từ từ đi đến sô pha ngồi xuống. Giữa hai người cách nhau một cánh tay, Charlotte bạo gan nhích đến gần chị cho đến khi mùi hương cơ thể của Engfa thoang thoảng quanh chóp mũi cô mới ngồi yên không nhúc nhích.