Ngoại truyện 5

1.1K 96 0
                                    

Đào Bách Chi thi đại học rất khá, cậu đã thi đỗ một trường cách công ty của tiên sinh chỉ hai mươi phút đi xe, ngày nào cậu cũng về nhà ngủ, đồng thời dần mở rộng vòng tròn xã giao, cửa hàng cũng càng ngày càng phát triển. Cuối cùng cậu cũng thành công chuyển địa điểm quay video của mình ra khỏi phòng bếp nhà tiên sinh.

"Tiên sinh ơi, em về rồi đây."

Đổi mùa dễ bị cảm mạo, Đào Bách Chi về nhà sớm nấu trà gừng coca cho tiên sinh. Tiên sinh ngủ một mình thì rất ngoan, nhưng nếu hai người ngủ chung hoặc khi Đào Bách Chi đến gần thì...

Kinh Thời Mẫn mơ mơ màng màng rúc vào ngực Đào Bách Chi, trong nhà có máy sưởi, hương trà gừng ấm áp và coca ngọt tràn ngập trong cả căn nhà.

"Hình như pheromone của anh không bình thường..."

"Bách Chi, chắc là anh bị cảm rồi..." - Một câu này của Kinh Thời Mẫn làm đài Bách Chi hoảng sợ, cậu vội vàng tìm nhiệt kế đo nhiệt độ cho Kinh Thời Mẫn, cũng may không phát sốt, Kinh Thời Mẫn mềm oặt người treo trên người Đào Bách Chi, mặt anh hơi lạnh.

"Hôm qua anh không nghỉ ngơi tử tế à?"

"Ngày hôm qua... Nói chuyện với lão Lâm một lát." - Kinh Thời Mẫn rầu rĩ nói, trong giọng anh tràn đầy uất ức: "Lão già đáng ghét."

Từ khi biết ba mẹ của Lâm Sương lén lút phá rối trong khi mình đang bệnh nặng, Kinh Thời Mẫn không còn gọi ba mẹ Lâm Sương là chú dì nữa, bên ngoài gọi là Lâm tổng, sau lưng gọi là lão già.

"Kinh Thời Mẫn đáng yêu nhà em nói gì với lão già đáng ghét kia vậy?"

"Ông ta thấy nhẫn em tặng anh rồi đấy còn gì." - Kinh Thời Mẫn nắm tay Đào Bách Chi, bàn tay cậu to rộng lại chắc thịt.

"Vậy mà cứ nói bóng nói gió, nói anh ưu tú như thế, chắc chắn bạn đời cũng phải là dạng doanh nhân thành đạt đứng đầu. Rõ ràng ông ta đã gặp em rồi."

Khi Đào Bách Chi vừa đủ tuổi, hai người đi đăng ký kết hôn. Ban đầu Kinh Thời Mẫn chỉ có ý định chuyển hộ khẩu cho Đào Bách Chi, không ngờ cậu còn chuẩn bị một đôi nhẫn bạc. Lúc ấy Đào Bách Chi không kiếm được nhiều tiền, cho nên nhẫn hơi đơn giản, bây giờ họ vẫn chưa làm hôn lễ, Đào Bách Chi chưa kịp đổi một đôi nhẫn khác quý giá hơn. Cũng vì tính chất công việc, Đào Bách Chi không đeo nhẫn mà lồng vào vòng cổ.

"..." - Bây giờ Đào Bách Chi vừa mới khởi nghiệp, đúng là không dám nhận là doanh nhân thành đạt gì đó.

"Em sẽ cố gắng." - Đào Bách Chi vỗ vỗ vai Kinh Thời Mẫn an ủi anh: "Vậy anh đánh trả lại thế nào?"

"Anh nói là, rõ ràng chú đã gặp Alpha của tôi rồi, không nhớ à, chẳng lẽ Lâm Sương học y là để chữa bệnh ngu già của chú hay sao."

Kinh Thời Mẫn hoa chân múa tay, đắc ý như một con báo nhỏ đang giương nanh múa vuốt.

"Ha ha..." - Đào Bách Chi biết Kinh Thời Mẫn không bao giờ cãi nhau thua: "Vậy anh đã thoải mái chưa?"

"Vẫn chưa... Ọe!" - Kinh Thời Mẫn nôn khan hai tiếng, Đào Bách Chi vội vàng vỗ lưng anh. Thực ra tiên sinh vẫn luôn mắc các bệnh vặt, tình trạng sức khỏe của anh bắt đầu xuống dốc từ khi Đào Bách Chi học cấp ba phải trọ ở trường, bây giờ cậu lên đại học rồi nhưng nhiều lúc cũng không về nhà được, sức khỏe của anh dường như lại thay đổi. Kinh Thời Mẫn nôn khan xong, vỗ vỗ Đào Bách Chi để cậu cúi xuống: "Bé Gấu Ngốc."

[HOÀN] TRÀ GỪNG COCANơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ