[Phần 1 - HOA ANH ĐÀO] Chương 1

10 0 0
                                    

"Này, hoa anh đào rơi như tuyết ấy nhỉ." Akari bảo.

Đã mười bảy năm trôi qua kể từ ngày tôi nghe câu nói đó của Akari. Năm cuối tiểu học, hàng ngày chúng tôi vẫn hay nô đùa quanh hàng cây dọc đường về nhà với chiếc cặp sách nhỏ xíu sau lưng. Tiết trời đương xuân với vô vàn đoá hoa anh đào đua nhau khoe sắc trên những tán cây. Những cánh hoa hoà mình trong điệu khiêu vũ uyển chuyển, nhẹ nhàng cùng gió, trước khi rơi xuống phủ trắng rợp cả mặt đường. Không khí xung quanh thật ấm áp và trời cao trông như một bức tranh thuỷ mặc khổng lồ nổi bật với tông xanh ngắt chủ đạo. Cách chỗ này không xa là đường lớn và trạm xe lửa Odasaki nhưng không có chút âm thanh xô bồ nào vọng đến. Duy chỉ nghe tiếng chim véo von đâu đó báo hiệu mùa xuân đã trở lại, ban phước lành cho vạn vật. Thật tuyệt vời khi lúc này, chúng tôi là những người duy nhất được thưởng lãm trọn vẹn cảnh sắc ấy.

Tất cả hoà quyện vào nhau tạo nên một bức hoạ xuân thật sống động.

Thật thế. Ít nhất kí ức về quãng thời gian đó luôn đẹp như tranh vẽ. Có nhiều hơn một bức tranh như thế trong tôi. Mỗi khi hồi tưởng về quá khứ, tôi có cảm giác như đang đứng ngắm một khung cảnh từ xa. Một cậu bé và một cô bé vừa tròn mười một tuổi, có chiều cao xêm xêm nhau. Tôi chăm chăm dõi theo hình bóng đôi bạn nhỏ chạy dần xa trong ánh nắng dát vàng khắp mọi nơi. Lần nào cô bé cũng bứt lên chạy trước - một khoảnh khắc luôn làm cho trái tim cậu bé khi ấy và cả tôi khi đã trưởng thành, thấy hụt hẫng.

Tôi vẫn luôn nhớ rõ lời Akari tả cơn mưa hoa anh đào, chẳng khác nào tuyết rơi. Trước đó, tôi chưa từng hình dung như vậy. Trước đó, anh đào đơn thuần chỉ là anh đào, tuyết đơn thuần chỉ là tuyết.

"Này, hoa anh đào rơi như tuyết ấy nhỉ."

"Thế à? Ừm, có vẻ thế..."

"Thôi bỏ đi," Akari giọng thoáng giận dỗi, thoát bước nhanh về phía trước rồi đột nhiên xoay người lại, buông một câu bí hiểm.

"Này, mình nghe nói là 5 centimet một giây đấy."

"Cái gì cơ?"

"Nghĩ thử xem nào?"

'Mình không biết."

"Thôi nào, động não chút xem, Takaki-kun."

Nghĩ mãi vẫn không hiểu, tôi đành thú nhận mình không biết.

"Đó là vận tốc cánh hoa rơi đấy. Cánh hoa anh đào rơi với vận tốc 5 centimet một giây."

"5 centimet một giây. Nghe thật thú vị, tôi liền bảo "Ồ, cậu biết nhiều thật đấy, Akari."

"Hihihi," Akari cười khúc khích.

"Mình còn biết nhiều nữa cơ. Mưa rơi 5 centimet một giây. Mây rơi 1 centimet một giây."

"Mây? Ý cậu là mây trên trời á?"

"Ừ, mây trên trời đấy."

"Mây cũng có thể rơi sao? Không phải chúng luôn trôi nổi vô định trên cao à?"

"Có thể chứ. Mây không thể bay mãi vì chúng chứa nhiều hơi nước. Những đám mây trông như đang nổi vì chúng to và cách xa mặt đất. Khi lượng hơi nước tích tụ tăng lên, mây sẽ ngày một lớn hơn và rơi xuống mặt đất dưới dạng mưa hoặc tuyết."

"Ồ..." Vừa nói tôi vừa chăm chú ngước lên nhìn mây trên cao rồi lại ngó xuống tán hoa anh đào đầy háo hức. Giọng nói ngọt ngào, lanh lánh của Akari khiến điều ấy nghe như một định luật quan trọng của vũ trụ. 5 centimet một giây.

"Ồ..." Akari nhại giọng trêu tôi rồi bất thần bỏ chạy.

"Đợi đã, Akari!" Tôi vội vã đuổi theo.

Suốt quãng thời gian đó, Akari và tôi thường trao đổi với nhau bất cứ điều gì học được từ sách hay vô tuyến. Nhiều điều nhỏ nhặt mà chúng tôi tin là quan trọng như tốc độ cánh hoa rơi, niên đại vũ trụ hay nhiệt độ nóng chảy của bạc. Ngẫm lại, hai chúng tôi cứ như những chú sóc tất bật chuẩn bị cho kì nghỉ đông, đôi lúc lại thấy giống như thuỷ thủ đang dong buồm ra khơi, cốt mở mang tầm mắt về chiêm tinh học và thu gom những ánh sao thất lạc rải rác khắp hành tinh. Ngày đó, hai đứa nhóc bọn tôi thực sự tin rằng những mẩu kiến thức ấy là hành trang không thể thiếu cho tương lai.

Chính vì lý do trẻ con đó, Akari và tôi đều biết rất nhiều. Chúng tôi biết vị trí các sao mỗi mùa, hoặc hướng và độ sáng sao Mộc ra sao trước khi có thể quan sát bằng mắt thường. Chúng tôi còn biết tại sao trời màu xanh, vì sao trái đất có 4 mùa, khi nào tộc người Neanderthal tuyệt diệt và cả tên giống loài bị tuyệt chủng trong Kỷ Cambri. Còn nhớ, tất cả những điều vĩ đại và xa xôi ấy đều khiến hai đứa bọn tôi phấn khích khủng khiếp. Nhưng rồi tôi cũng lãng quên gần hết. Giờ nhớ lại, chúng chỉ như những mảnh vụn kiến thức đã một thời chân lý trong tôi. 

5 Centimet trên giây [5cm/s] - Shinkai MakotoNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ