cecilia

121 18 2
                                    

sidenotes:
giả sử như albedo gặp khó khăn trong việc thể hiện sự quan tâm của mình đối với nhà lữ hành đi.

chúc đọc vui.
—————————————————————
rất hiếm khi, albedo để bụng mấy chuyện vặt vãnh. một phần là vì chẳng giúp ích gì được đến việc nghiên cứu, hai phần là vì chúng không liên quan gì đến anh. người ngoài nhìn vào có thể nói rằng albedo dễ tính, hoặc tệ hơn nữa là không có cảm xúc, nhưng thực chất chỉ là không để tâm mà thôi.

và cái thói quen gạt tay cho qua chuyện này chuyện nọ, thể hiện rõ nhất khi ở cùng với nhà lữ hành.

hôm nay aether đến trễ. anh đã sẵn đến đúng nơi trước những năm phút để chờ cậu, tính từ lúc đó đến bây giờ đã hơn hai mươi lăm phút. cuộc hẹn nhỏ này, chủ yếu chỉ là mượn cậu khoảng chừng một tiếng hoặc hơn thế, để làm mẫu vẽ thôi. mấy lúc thấy được dáng vẻ rảnh rỗi này của albedo, khi anh chỉ đơn giản ngồi yên vị trên ghế, nghe tiếng đồng hồ tích tắc tích tắc từng đợt kim giây di chuyển, và chờ cậu. màu vẽ, bút vẽ, giấy lụa trắng đều có đầy đủ cả, không thiếu gì chỉ thiếu người.

"ba mươi phút rồi."

anh ngước nhìn chiếc đồng hồ trên tường, làm một cú lượn mắt chóng vánh qua cánh cửa gỗ, chẳng hề hy vọng nó sẽ được mở ra ngay bây giờ. không thất vọng, không tức giận, không phàn nàn, albedo chỉ lẳng lặng trả mấy dụng cụ vẽ trên bàn về lại hộc tủ chẳng mấy ngăn nắp, xếp gọn giá đỡ tranh vào góc. lỡ mất lần này, thì lần khác. trong văn phòng lẻ loi một mình albedo, có cảm giác như thời gian bắt đầu chậm dần, rồi ngừng hẳn đi vậy.

- albedo! xin lỗi.. em đến muộn.
- paimon, paimon với nhà lữ hành không có ý định đến muộn đâu!!!

nhà lữ hành vội vã mở toang cánh cửa gỗ, còn chẳng chú ý đến việc gõ cửa. albedo không thích những người xấn xác xông vào phòng người khác đâu. vị giả kim thuật sư khoanh tay nhìn cậu chàng và người bạn nhỏ biết bay, cặp mắt mang sắc trời xanh như đang chằm chọc vào cái cảm giác tội lỗi đang cuồn cuộn dâng trào trong lòng aether. cậu không cố ý đến trễ hẹn, xui xẻo thế nào đấy lại gặp phải mấy chuyện nhờ vả lặt vặt, nên đã không chú ý đến giờ giấc. ừ thì, cũng tính là có phần lỗi của cậu đi.

aether cứ cảm thấy áy náy kinh khủng. mặc dù paimon có xiên ba xiên năm câu vào nói đỡ cho cậu thì vẫn không khá hơn được bao nhiêu. lòng dạ bồn chồn khắp ngóc ngách cơ thể, có khi nào anh giận rồi không. đối với cậu, albedo cũng là một trong những người được ưu tiên hàng đầu, hay noi là quan trọng đấy, nhỡ mà anh có giận thì không biết phải xin lỗi thế nào cho đủ nữa.

- tôi không phiền đâu. nếu nhà lữ hành không đến, chúng ta có thể hẹn nhau vào ngày khác.

không giống như giả tưởng khiến cậu phải lo lắng, albedo không hề giận. thậm chí trên mặt anh còn đang đính nụ cười cong khóe môi. vẫn nhè nhẹ, ấm áp như mọi ngày.

anh thực sự không cảm thấy gì sao?

tháng trước, khi nhà lữ hành từ liyue trở về, chủ yếu để ghé thăm albedo và vài việc ngoài lề, cậu chàng có thấy qua vài loại nhạc cụ ở xứ tiên nhân. aether không biết phải diễn tả giai điệu của chúng nghe thế nào, cũng không biết miêu tả lại hình dáng làm sao mới phải. vốn dĩ cậu chẳng biết gì về lục địa teyvat cả.

[aebedo]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ