Tôi biết em sợ đông sẽ tan.

235 39 5
                                    

Đã bao lâu tôi không còn xem Liêu Ninh đáng buồn đến thế? À, là khi tôi không còn em.

Có lẽ em vẫn còn thương tôi nhiều, và biết đâu sẽ lại chẳng dễ dàng quên tôi như cách tôi vẫn thường mong muốn. Tôi muốn em đừng thương tôi nữa, muốn em đừng để trong lòng em có tôi. Nhưng tôi cũng biết dù bản thân có cố gắng làm mọi thứ để buông bỏ em thì em vẫn ở đó dịu dàng, mà nói rằng anh hãy làm mọi thứ tốt nhất cho bản thân mình kể cả chuyện buông tay em, cứ làm thế và mặc kệ em.

Minh Hạo à, em biết đấy, tôi không đủ can đảm để có thể nói với em những điều khó nghe dù ta đã có khoảng cách lớn. Và không đủ tư cách để làm chuyện có lỗi dù tôi đã có lỗi với em đủ nhiều.

Tôi đã từng thương em thật lòng. Nhưng với cái thói cả thèm chóng chán này, thật lòng đến đâu cũng sẽ chẳng còn trọn vẹn khi tình mình đã phai.

Tôi đã từng yêu em dài lâu. Nhưng so với những gì bộc phát ngay thời điểm tôi nhàn nhạt với mọi thứ kể cả em, dài lâu hay bền vững tôi cũng chẳng còn muốn gìn giữ.

Tôi đã từng tổn thương em hoài. Nhưng sao em vẫn luôn ở đó, im lặng lắng nghe từng lời giải thích vô lý của tôi và sau đó liền ôm tôi vào lòng, còn chuẩn bị đồ ngọt để dỗ dành tôi.

Tôi đã từng không trân trọng em. Nhưng sau tất cả em vẫn nói yêu tôi, vẫn cho rằng tôi tốt nhất trên đời và vẫn xem tôi như một đấng cứu thế, cứu rỗi cuộc đời của em.

Vì sao vậy Minh Hạo? Vì sao em chưa một lần ghét bỏ tôi và cáu giận nói hết lòng mình, để tôi không còn vướng bận hay day dứt mỗi khi nghĩ đến những chuyện mà tôi đã làm cho em phải rơi nước mắt, vì tổn thương?

Vì sao em cứ luôn bình thản và hiền lành nói em sẽ chờ tôi, khi tôi cứ mãi trốn chạy khỏi nơi đó, nơi mà em vẫn đợi tôi về, hôn tôi, nói với tôi hãy tắm rửa nghỉ ngơi rồi ăn cơm với em?

...

Xin em hãy vì bản thân mình.

Trời hôm nay đột nhiên trở lạnh làm tôi rùng mình, nhưng rồi lại thôi.

Tôi vừa về, tại nơi tôi từng từ chối lời gặp mặt của em. Ngày đó chúng mình yêu xa nên em khao khát có cơ hội được gặp nhau, và luôn miệng huyên thiên nói rằng muốn được đến cùng tôi, nói rằng muốn nhìn thấy tôi, muốn trực tiếp hôn tôi thật nhiều khi nhận được tin tôi đã chuyển đến gần nơi em sống.

Nhưng tôi đã làm gì, ngoài sự khước từ em và nói rằng đó là điều không cần thiết?

Tôi không biết nữa, có lẽ tôi chưa từng yêu nhiều hơn em. Cho nên đối với những lời đề nghị quá đỗi thuần khiết và vu vơ ấy, tôi đã chẳng bao giờ xem nó là thứ mắc ngang lòng mình.

Và tôi cũng chưa từng nặng lòng, cũng chẳng bận tâm em có đang buồn hay vui.

Tôi tệ lắm, em à.

Vì tôi biết mình tệ nên chẳng muốn thuộc về một ai, như là em.

Cũng chẳng muốn đón nhận sự dịu dàng của em.















|JunHao - Oneshot| Em nặng tình còn tôi thì lặng thinh.Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ