Đức vua: Isagi
Chàng: NagiCon au đã quay trở về với bản chất. Ngược stop, boss khốn ai ko thíc vui lòng clickback nho
_________
Trong cung, mọi người đều truyền tai nhau về nam sủng của nhà vua. Chàng ta anh tuấn, rắn rỏi, mạnh mẽ. Hội tụ đủ những phẩm chất của một nam nhân vạn người khao khát, nghìn người kính nể. Văn võ song toàn, chẳng có gì là chàng ấy không thể làm...
À, có một thứ,...đó là chiếm được trái tim của đức vua. Từ lâu trong cung điện, mọi người đã truyền miệng nhau về một nam sủng bị ghẻ lạnh nhất. Đến mức bị đích thân nhà vua đày ải ra chiến trường khốc liệt, mặc kệ sống chết. Nhưng hôm nay, người đó đã vinh quang trở về, trong sự ngỡ ngàng của tất cả. Sống sót tại biên cương đã khó, đừng nói chi chuyện giành được chiến thắng
Bỏ mặc những lời chúc xả giao, thăm hỏi đầy xởi lởi của các quý tộc. Kỵ sĩ vội vội vàng vàng về cung điện, đến phòng riêng của đức vua. Nhận lại được là tiếng hoan ái từ gian phòng của ngài. Đức vua đang thị tẩm một người khác chẳng phải là chàng ta. Trái tim vốn rắn rỏi nay lại nhói lên từng hồi đau đớn. Đáng ra bản thân phải quen với việc san sẻ tình cảm này, rằng người chàng ta yêu có rất rất nhiều nam sủng. Nhưng mỗi lần phải chứng kiến, vẫn là đau đớn không thôi
Đức vua không còn yêu chàng, cũng chẳng còn nhớ lời thề năm xưa...
Dẫu vậy, chàng kỵ sĩ ấy vẫn rất kiên nhẫn. Đợi đến khi cơn hoan lạc kết thúc, đức vua mới cho truyền người nhân tình đã bị ghẻ lạnh từ lâu vào. Một thân hình cường tráng bước vào gian phòng xa hoa rộng lớn. Chàng ta ngắm nhìn xung quanh. Nơi đây chẳng thay đổi là bao so với lần cuối bước vào đây. Chỉ là, chiếc giường mà cả hai ngày đêm chăn gối, nay người lại ở cùng kẻ khác. Chàng ta ghen,...nhưng cũng chẳng thể làm gì
Nam sủng của đức vua chẳng có gì là vội vàng. Dường như phất lờ sự hiện diện của chàng, hắn ta trìu mến hôn lên khóe mắt người, âu yếm thật lâu nữa rồi mới rời đi. Chàng ta đau lắm. Muốn chạy đến gạt phăng người yêu ra khỏi tên kia. Thậm chí là đánh cho hắn một trận. Nhưng nếu thật sự làm vậy, đức vua sẽ không niệm tình cũ mà xử tử chàng ta mất. Từ rất lâu rồi, trong mắt nhà vua, chàng ta còn thua một chiếc đinh gỉ.
Dơ bẩn, thấp hèn. Để một chỗ lại rất chướng mắt nên đức vua đã đá nó đi. Thế nhưng, nó đã may mắn không bị giẫm đạp, hay nghiền nát thành đống sắt vụn. Mà ngược lại còn diệu kì tôi luyện thành một thanh gươm sắt bén. Dẫu vậy, đức vua vẫn chán ghét thanh gươm này. Dù cho nó có sắt bén, mạnh mẽ đến đâu, đã muốn vứt thì sẽ vứt. Bên cạnh người cũng chẳng thiếu những món vũ khí bắt mắt
"Ngươi có chuyện gì mà đến tận đây?"
Giọng nói trong trẻo mà chàng luôn nhớ nhung vang lên. Nhưng sao chẳng còn là những lời vui vẻ, nói yêu chàng ta như trước. Giờ đây chỉ còn lại sự đe dọa, rạch ròi thân phân cả hai. Chàng ta không đủ tư cách đến đây, và cũng không nên đến nếu không cần thiết
"Thần đã không phụ lòng người, chiến thắng trở về. Thần r-"
"Và?" - Đức vua chỉnh trang y phục, không nhìn lấy người kia một lần, nhưng vẫn thiếu kiên nhẫn mà ngắt lời đầy cộc cằn
BẠN ĐANG ĐỌC
[AllxIsagi] Yêu ?
FanfictionCác oneshot All x Isagi nho nhỏ của tui Nhận đặt hàng đủ thể loại, gì cũng chơi nha keooo