Cô nhìn khung cảnh trước mặt mà bàng hoàng. Trong lòng hỗn loạn rất nhiều cảm xúc.
“Con gái mau đứng lên đi a!”-Mẹ cô nhìn cô cười âu yếm. Dịu dàng dìu cô đứng dậy.
“Ai... con gái à! Đừng khóc nữa! Ngày cưới của mình mà khóc rất xấu a!”-Cha cô lau lau nước mắt hai bên má cô.
Cô cẩn thận quan sát tất cả. Đập vào mắt đầu tiên chính là cổng hoa màu hồng trắng vừa ngọt ngào lại thuần khiết. Hai bên có các hàng ghế sớm đã có khách. Ở giữa trải một tấm thảm đỏ. Tấm thảm trải dài đến phía bục cao nhất kia. Trên kia người đang đứng đó là mẹ chị. Và kế bên chính là chị!
May quá chị không sao!
“Nào!”-Cha cô nhìn cô cười vui vẻ, tay trái giơ ra.
Cô gật đầu nhìn cha, tay phải đặt lên tay cha mình. Từng bước từng bước tiến lại chỗ chị đứng.
Dần dần gương mặt của chị hiện rõ hơn. Cô phát hiện...
Chị đang cười! Rất hạnh phúc!
Tới gần bục, cô lại phát hiện... hai bên có rất nhiều ảnh! Mà người trong ảnh chính là cô! Ảnh cô chơi với chú chó nhà hàng xóm... ảnh cô đang nấu cơm... ảnh cô đang xem phim... tất cả đều là ảnh của cô!
Cô xoay người đứng đối diện với chị. Ngay tức khắc, chị liền quỳ xuống trước mặt cô, trên tay cầm một hộp đựng nhẫn đôi.
“Kể từ hôm nay, em! Người vợ của chị, sẽ không bao giờ cảm thấy cô đơn hay buồn bã. Chị hứa sẽ luôn là nơi trú ẩn an toàn và tin cậy nhất cho em. Chị sẽ luôn lắng nghe, chia sẻ, tiếp nhận và đáp ứng mọi điều trong cuộc sống vợ chồng mình sau này. Đây là cam kết vĩnh viễn nơi chị cho dù khó khăn hay gian nan cũng không làm chị thay đổi. Vì thế... làm vợ chị được không?”-Chị mỉm cười ôn nhu nhìn cô.
Cô như vỡ oà cảm xúc. Nước mắt lại lăn dài lên má cô. Hai lần... đúng vậy hai lần cô khóc vì hạnh phúc. Lần đầu tiên cô khóc là được gặp lại chị... được đáp trả lại tình yêu của chị! Lần thứ hai chính là hiện tại. Lần này chính là tình yêu của cô đã được đáp trả.
Cô mỉm cười ngọt ngào, gật đầu.
Chị vui vẻ cầm nhẫn đeo vào tay cô sau đó lại đặt một nụ hôn nhẹ lên đó. Thật ngọt ngào a!
Cô cũng cầm chiếc nhẫn còn lại đeo vào tay chị. Thật hạnh phúc!
Chị từ từ đứng dậy. Trao một nụ hôn ôn nhu lên trán cô. Sau đó là mắt, mũi. Cuối cùng là đôi môi ngọt ngào kia. Tất cả những gì của cô đều là của chị!
Ánh mặt trời nhu hoà chiếu vào khung cảnh lãng mạn mà ngập tràn hạnh phúc này. Tiếng của gió chầm chậm mà du dương. Nơi đây... có nhịp đập của hai trái tim. Nhịp đập hạnh phúc.
Nếu như đây là mơ. Thì xin đừng gọi tôi dậy. Giấc mơ này thật quá hạnh phúc đi? Tôi muốn trầm luân mãi ở đây. Vĩnh viễn không muốn thoát khỏi giấc mơ này.
Tình yêu nói ra thì rất dễ. Nhưng chung quy có ai làm được? Trong tình yêu ai cũng muốn ngọt ngào không có sóng gió. Nhưng đến khi giông bão kéo đến. Họ lại đổ lỗi cho đối phương. Thay vì họ nên chọn cách đối mặt mà họ lại trốn tránh. Họ sợ! Họ sợ mình bị tổn thương! Họ rộng lượng với bản thân nhưng lại ích kỉ với người yêu mình. Đến khi tình cảm đổ vỡ. Việc đầu tiên họ làm là chỉ trách đối phương thay vì nhìn lại bản thân.
“Tình yêu” là như thế nào bạn cũng không hiểu rõ. Thì bạn xứng để được “yêu” ư?
Tình cảm một khi đã đổ vỡ thì khó mà bắt đầu lại. Giống như chiếc áo rách vậy. Nhưng nếu như bạn kiên trì may chiếc áo đó lại. Mặc dù nó không còn nguyên vẹn nhưng chẳng phải vẫn mặc được đó sao? Tình yêu cũng vậy. Nhưng nếu như bạn đủ mạnh mẽ để cùng đối phương vượt qua sóng gió thì cho dù là trời sập bạn vẫn có thể vượt qua. Chỉ cần bạn bằng lòng mà thôi! Có thể vượt qua sóng gió cùng nhau, trong lòng mỗi người đều có một vết sẹo. Nhưng dùng yêu thương để bù đắp, thì dù vết sẹo đó có lớn đến bao nhiêu. Thì cũng sẽ bị vùi lấp. Cũng sẽ trở thành quá khứ mà thôi! Một quá khứ đầy ý nghĩa cho tình yêu của chính bạn.
Tình yêu ấy! Nếu như bạn không chịu giữ đến khi mất rồi mới biết hối hận. Trên đời này không có loại thuốc hối hận thay loại thuốc trùng sinh đâu!
Hiện thực và thế giới truyện là hoàn toàn khác nhau!
__
Sau đám cưới, chúng tôi thuê một căn hộ ở thành phố. Căn hộ ở đây rất tiện nghi, đầy đủ. An ninh được bảo vệ vô cùng chặt chẽ nên cũng không có gì lo lắng.
BẠN ĐANG ĐỌC
|BECKYFREEN| Sống lại để yêu chị
FanfictionLúc trước cô vì hắn mà bất chấp tất cả, mù quáng yêu hắn, nhưng đổi lại là gì? Là tủi nhục? Là đau thương hay là hối hận? Nếu như ông trời đã muốn cô chết... vậy thì tại sao lại muốn cô nghe câu "Chị yêu em" từ chị...? Nghe rồi... thì cô làm gì đư...