CHƯƠNG 3

184 13 1
                                    


Bước vào đến nhà, t/b bỗng khựng lại khi thấy có nhiều người hầu đang đứng chờ ở trước phòng khách. Cái cảm giác nhợn nhợn người này, quả nhiên là vậy. Khốn kiếp, nó còn đang định tắm rửa rồi hưởng thụ nốt cuối ngày với Dosu mà. Khẽ cau mày nén lại cảm giác khó chịu, cửa được mở ra, đúng như nó đoán các "bậc bề trên" đang ngồi trước mặt nó, và rõ ràng kẻ đang được chờ chính là nó. Thở dài, chắc lại là vấn đề đó, lại đau đầu rồi đây.

Dặn dò Dosu lên phòng rồi nó tiến đến chỗ đã được xếp sẵn, để lại hộp bánh trên bàn, nó chỉnh lại quần áo, chuẩn bị tâm thế nghe mấy cái giọng chết tiệt ồm ồm ra vẻ trịch thượng mà ra lệnh cho nó. Chết tiệt thật, nó chỉ muốn thư giãn thôi mà, thanh âm duy nhất nó muốn nghe cũng đã tạm biệt nó từ hơn 20 phút trước rồi.

"t/b, ta nghe nói cháu đã đuổi toàn bộ những người đến xem mắt. Có vấn đề gì sao?"

Người đàn ông lên tiếng, là người bác của nó, lão cũng là người đứng đầu hội này. Giọng lão ta trầm đục dứt khoát. Lão đi thẳng vào trọng tâm vấn đề mà không lòng vòng do dự gì cả. Đôi lông mày của lão khẽ nheo lại, những nếp nhăn xô vào với nhau ánh lên dáng vẻ của thời gian nhưng cũng chẳng đủ để che lấp đi cái cảm giác lạnh sống lưng khi ánh mắt lão đang nhắm vào mình, cái ánh mắt chứa đầy sự man rợ. Câu nói của lão thoáng qua trông có vẻ như chả có ý thù địch gì cả nhưng nó biết lão đang hỏi tội nó chứ thực sự chẳng màng quan tâm lý do nó làm vậy. Cố tỏ ra là người đạo mạn sao, thật phát tởm.

"Phải đấy, mày nghĩ bọn tao rảnh rỗi ngồi chơi xơi nước hay sao mà mày làm thế?"

"Phải rất mất công mới có thể sắp xếp được những cuộc hẹn, vậy mà cháu không hề biết ơn mà lại đuổi hết những người đó đi. Cháu có biết suy nghĩ không thế hả?"

Sau khi lão lên tiếng, mọi người trong phòng bắt đầu nhao nhao lên, ồn ào, tất cả đều cố gắng chen giọng vào chỉ trích hành động của nó, cho rằng nó thiếu suy nghĩ, thiếu chín chắn, vô ơn nên mới không coi trọng hành động sắp đặt của họ. Vô ơn sao? Nó ngán ngẩm, cái thói ảo tưởng nào có bao giờ thoát khỏi đầu của đám cầm quyền. Mấy lão già trong tộc luôn ỷ mình có thâm niên và tự cho mình cái quyền quyết định cuộc đời người khác.

"Toàn một lũ cặn bã, tại sao tôi phải tiếp chúng chứ?"

Kể từ khi nó mất đi sự bao bọc của người thực sự yêu thương nó, nó đã nghĩ chắc là số phận nó cũng vậy, sẽ sống như một con rối mặc sức người khác điều khiển. Nhưng giờ thì khác, nó nhận thức được rằng nó là kẻ mạnh. Đáng lẽ nếu mấy ông già muốn kiểm soát được nó thì không nên để nó đến Cao chuyên, nơi mà có một người luôn sẵn lòng bảo vệ tuổi trẻ của nó, người đã dạy cho nó trở nên mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Âu cũng là nhờ có sự khinh thường nghĩ nó sẽ chẳng làm nên được trò trống gì.

Nên giờ nó cảm thấy bực mình, vì chúng dám cất lên cái giọng điệu cao ngạo trước mặt nó, vì dám nghĩ mình có thể chia cắt được nó và bánh ngọt. Điều duy nhất nó muốn trong cái thế giới dơ bẩn nhớp nháp này là bánh ngọt và tình yêu của bánh ngọt. Ngoài anh ra, nó chẳng muốn thêm tình yêu của ai khác.

"Mấy người vẫn nghiêm túc nghĩ sẽ có thể ép buộc tôi vào một cái gia đình tầm thường nào đó à? Tôi tưởng mấy người phải có lòng tự tôn gia tộc cao lắm chứ, chẳng qua cũng chỉ là đám hèn muốn tống một con nhóc miệng còn hôi mùi sữa như tôi đi thôi à?

Nghe đến đây, áp lực xung quanh nó trở nên căng thẳng cực độ, nó kéo khóe miệng lên cười cợt

"Mày đừng có mà hỗn láo. Mày nên biết điều đi, một con ranh như mày thì làm được cái quái gì chứ, đừng có quên bọn tao là người đã cho mày đi học ở Cao chuyên đấy, không có bọn tao thì mày sẽ ở đấy mà vênh mặt được à?"

Một tên đàn ông bực tức đập bàn, gã đứng dậy đi về phía t/b đang ngồi, đạp đổ cái bàn khiến cho cả tách trà lẫn hộp bánh văng vãi hết mặt sàn. Nó chẳng thèm nhìn gã lấy một lần, chỉ lặng lẽ quay ra nhìn hộp bánh quý giá của mình nằm lăn lóc trên sàn.

"Tao đang nói chuyện với mày đấy? Con ranh khốn kiếp này–"

"Chẳng phải đây là thằng anh họ vô dụng của tôi sao. Sao thế? Cảm thấy mình vô dụng quá nên trút giận lên tôi à? Thảm hại thật đấy"

Nó chống tay đứng dậy, mặt đối mặt với tên anh họ đó. Nó ghét gã nhất trần đời, tên khốn này ngày xưa luôn ỷ vào việc mình được yêu thích mà bắt nạt Dosu. Chính tên chết tiệt này đã gây nên vết thương lòng vĩnh viễn chẳng thể xoá bỏ của Dosu.

"Này anh đang cố tỏ vẻ gì vậy? Nạt tôi không được nên giờ giở cái giọng kể công đấy à? Sao anh không thị uy ra oai như hồi trước ấy, cái hồi mà anh còn tự cho là mình mạnh mà mình còn có ích ấy. Cứ tiếp tục hành xử ngu ngốc đi rồi tôi sẽ bóp chết cái tôi nửa mùa đấy của anh. Biết điều thì ngồi xuống đi, đồ khốn vô dụng ăn bám yếu đuối không thể tạo cho mình tiếng tăm"

Nó đưa mắt tới chỗ người bác của mình, lão cũng mở mắt ra nhìn nó. Nó tự hỏi tại sao lão ta lại vẫn có thể ngồi đây, trơ trơ mặt ra lệnh cho nó sau những gì lão đã làm cơ chứ. Nó hạ thấp ánh mắt, cố kiềm chế cơn giận của mình xuống, mệt thật, nó chỉ muốn nghỉ ngơi thôi

"Lão nghe tôi nói rồi đấy, giờ thì lão nên biến ra khỏi nhà tôi đi. Và có khi là cố gắng lên. Cố gắng tìm cho tôi một tấm chồng thật xứng đáng nào đó rồi để tôi khôi phục lại cái danh của gia tộc ngày xưa nhé. Gojo Satoru chẳng hạn?"

Nó nghĩ có chết mấy lão ấy cũng chẳng bao giờ tạo được cầu nối với Satoru, đời nào tộc Gojo chịu, đời nào Satoru muốn?

"Với cả từ bỏ việc kiểm soát Dosu đi, chỉ cần còn tôi ở đây, tôi sẽ không cho mấy người làm tổn thương nó thêm một lần nào nữa đâu"

...

velliest.

[GojoSatoruxReader]    Mùa hè có vị gì?Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ