Bốn

86 9 0
                                    

Kwak Jiseok là một người biết tận dụng tối đa ngày nghỉ của mình, thường là bằng việc ngủ nướng ít nhất mười tiếng đồng hồ. Ăn được ngủ được là tiên - ngủ là món quà trời ban cho cơ thể và tâm hồn. Vật vờ làm việc quần quật giữa những đợt quảng bá album và chuẩn bị concert, cậu vô cùng ước ao được nằm xuống đánh một giấc cho đẫy mắt.

Nhưng thật khó để mà ngủ được một giấc ngon và dài khi cậu sống trong một căn hộ với năm người con trai khác, trong đó có bốn ông mà tốt lắm thì chỉ là hơi to mồm còn tệ lắm thì là ồn ào, ầm ĩ đến inh ỏi.

Cậu bị đánh thức vào một cái giờ nào đấy bởi cái nệm rung lên bần bật như động đất của mình. Một phần trong não bộ được lập trình khiến cậu suýt nhảy ra khỏi giường để thực hiện thời gian biểu trong vòng năm phút trước mỗi show âm nhạc của mình, nhưng phần não còn lại khiến cậu sực nhớ ra hôm nay là ngày nghỉ của bọn họ và tiếp tục nửa tỉnh nửa mê vùi mặt vào gối ngủ tiếp.

"Jiseok à," Seungmin reo lên, nghía qua cạnh giường tầng, "Anh Gunil và tui sẽ đi tập gym và ghé qua Starbuck khi về ấy. Ông muốn mua gì không?"

Jiseok cố mở miệng đáp lại nhưng câu chữ thốt ra chỉ toàn tiếng gầm gừ lè nhè.

"Ông nói gì cơ?"

Phải gắng lắm thì cậu mới chường được cái mặt ra khỏi gối: "Ừ..."

"Ừ? Ông muốn mua thiệt đúng không? Thế muốn mua gì?"

"Tui không biết..."

"Ông không biết?"

"Tui muốn... ngủ..."

"Thế tui mua latte nghen?"

"Gingerbread..."

"Gingerbread latte(1) à?"

"Ừ..."

"Được, vậy nghen."

Jiseok lại gục mặt xuống ngủ tiếp ngay cả trước khi Seungmin rời khỏi phòng.

Một lúc lâu sau cậu lại bị đánh thức một lần nữa, nhưng lần này không phải là do bị rung giường mà do bị ai đó ngồi rầm xuống bên cạnh. Một tiếng gọi "Ôi Jiseokie!" đầy gian tà và gió lạnh liền chào buổi sáng với cậu bằng một nụ hôn bủn rủn hết cả chân tay khi chiếc chăn bị giật phắt ra.

Cậu mở bừng mắt khi khuôn mặt của Gunil cách cậu còn chưa tới một inch.

"Cà phê của em nguội rồi đấy," Gunil vui vẻ nói, "Tụi anh cũng mua cho em một cái bánh croissant nữa, nào nào, mau dậy thôi."

Jiseok kêu than và cố gắng đẩy Gunil ra, nhưng hai bắp tay săn chắc mới cóng từ phòng gym về như hai cái cột sừng sững bất di bất dịch vậy: "Anh không thể đánh thức em như bình thường được sao? Bỏ em ra!"

"Tụi anh đã cố rồi nhưng mà em không dậy. Nào, em đang lãng phí cả một ngày đấy." Gunil túm lấy ngang eo cậu.

Bỗng cả trời đất đảo lộn đến nhộn nhạo, và Jiseok thấy mình đang nằm vắt ngược trên bờ vai cấn ngang bụng.

"Sao vậy chứ?!" cậu kêu lên, hai chân vung vẩy và tay thì bấu víu vào thành giường khi Gunil (bằng một cách nào đó) bước xuống thang với người cậu nằm vắt vẻo trên vai anh như một túi khoai tây, "Sao anh lại làm như này với em? Hôm nay là ngày nghỉ mà, để em ngủ đi!"

Jungsu & Jiseok (Gaon) - [Transfic]: HealerNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ