Ngày diễn ra lễ tang của Draco, Snape không tới.
Khi Draco nhắm mắt lại, Snape liền xoay người rời khỏi dinh thự Malfoy để trở lại hầm tại Hogwarts. Ông không quan tâm cũng chẳng muốn an ủi Potter đang kêu rên cực kỳ bi thương ở phía sau.
Snape vào văn phòng của mình. Ma dược trên giá nhiều đến nỗi đã phải tăng thêm 4 giá mới để vừa. Vừa nhìn thoáng qua đã thấy nơi này thật hỗn loại. Những lọ dược mới trên giá đều mà thuốc Draco dùng hàng ngày.
Khi bắt đầu nấu thuốc, Snape sẽ lấy nồi, nổi lửa, rồi cẩn thận cho từng dược liệu vào nồi. Đây là thuốc bổ sung mà ngày nào Draco cũng phải uống. Để dược liệu luôn ở trạng thái tốt nhất, Snape chỉ dùng dược của mình hoặc dược lấy từ Blaise. Mỗi ngày, Snape đều đặn nấu hai lần thuốc, sau đó độn thổ đến quảng trường Grimmauld nhìn chằm chằm đến khi Draco uống sạch thì thôi.
Ông vốn là người không thích phiền toán, nhưng vì Draco không chịu được sự thống khổ khi suy kiệt ma lực nên Snape cứ duy trì nấu thuốc. Thoắt cái đã nấu mười ba năm.
Snape cất thuốc hôm nay vào bình thuỷ tinh. Nước thuốc xanh đậm còn thoảng hương táo. Đây là cải tiến của cá nhân ông, để tránh Draco buồn nôn sau khi uống thuốc.
Là một ma dược đại sư, Snape tin tưởng ma dược của ông không thua kém các bùa chú chữa trị, thậm chí còn hơn. Ông vẫn luôn tin tưởng kĩ thuật chế dược của mình. Chỉ cần ông ở đây, Draco sẽ bình yên vô sự.
Nhưng khi Draco có sắc mặt trắng bệch nằm trong lòng Potter. Đừng nói là thuốc, đến cả nước cậu cũng khó uống. Lần đầu tiên Snape biết được cảm giác lực bất tòng tâm là như thế nào.
Ma lực suy kiệt khiến bệnh biến chứng nhiều lắm. Khớp xương và cơ bắp của Draco đều bị đau đớn giày vò, nhưng khi ấy thậm chí cả sức giãy giụa cũng không còn nữa. Đầu ngón tay cậu co rút vì cơn đau, nhưng Draco lại mặc kệ. Cậu bình tĩnh dựa vào lồng ngực Potter, mỉm cười nghe hắn kể lại những chuyện lộn xộn khi xưa.
Mà Snape vốn bất lực chỉ có thể ngồi ở cạnh giường, đôi tay vốn chỉ dùng chế tạo ma dược nay dùng sức thật hợp lý để xoa bóp cánh tay cho Draco. Ông muốn giảm bớt đau đớn cho con đỡ đầu, chỉ là chính ông cũng biết, cũng là muối bỏ biển mà thôi.
"Severus, không sao đâu mà, con không đau."
Draco hơi hơi động tay, khi Snape ấn đến cổ tay cậu thì Draco dùng ngón trỏ giữ ông lại. Khi còn nhỏ, Draco cũng thường thích làm vậy để giữ ông lại. Chỉ là khi ấy, cậu sẽ không che giấu sự đau ốm của mình, thậm chí còn muốn làm nũng.
"Nói cái gì vậy, vị trí ở khớp xương mới là khó chịu nhất." Snape không đẩy tay Draco ra, nhưng ông càng muốn hơn là thời điểm cậu tỉnh táo có thể dễ chịu hơn chút. Nhưng Draco lại chỉ lắc đầu.
Nếu hỏi Snape hận Voldemort nhất khi nào, thì câu trả lời chính là trong nháy mắt này.
Thời điểm Lily chết thảm, Snape tự trách rất nhiều, mà khi Draco chịu đựng đau đớn mất đi, lại giấu giếm sự thống khổ của mình, thì trong lòng Snape mới là thuần chỉ có hận.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Edit/Hardra] Úa Tàn
FanfictionMột câu chuyện dài sau khi Draco mất, và tình yêu thương giữa người với người đã cứu vớt tất cả. Cảm ơn bản convert của bạn @Inari_TLL.