01.

610 32 0
                                    

"Doyoungie à, em lại nhớ anh rồi."

..

Đông sắp sang rồi, tiết trời cũng đang dần chuyển mình để hợp nhất với mùa đông sắp tới. Nhưng liệu ai đó đã thích nghi được với cuộc sống thiếu vắng đi bóng hình của nửa kia chưa?

Mùa đông năm nay cũng như những năm trước, tuyết vẫn rơi, trời vẫn lạnh, dòng người vẫn sẽ tấp nập, đông đúc, chỉ có cuộc sống của So Junghwan là rối ren mà thôi.

Em sẽ không còn được tận hưởng sự ấm áp giữa cái tiết trời của mùa đông từ người con trai mà em đã từng xem là tất cả, Kim Doyoung.

Đúng, hai chữ "đã từng".

Giá như lúc ấy em thông suốt hơn mà thấu hiểu cho cậu, mà lắng nghe cậu chứ không luôn cho bản thân mình là trên hết thì có lẽ giờ đây mọi chuyện sẽ khác.

Dẫu cho đã đường ai nấy đi nhưng em và cậu vẫn tay bắt mặt chào. Cùng một hội bạn, học cùng một khoa, ở cùng một dãy ký túc xá, Kim Doyoung có chạy đằng trời cũng không khỏi nắng.

Họ xa nhau được hai tháng hơn rồi, một khoảng thời gian đủ dài cho ba năm gắn bó. Từ lúc xảy ra chuyện đến nay, So Junghwan cũng chẳng liên lạc gì với Kim Doyoung, chỉ biết lẳng lặng nhìn người mình thương phô trương ra bộ điệu vui vẻ mà chẳng hay biết rằng ai đó cũng đang phải chật vật để thôi nhớ về em.

Dù đã nhận được lời khuyên từ mọi người xung quanh nhưng đâu rồi cũng lại vào đấy, vô hiệu.

So Junghwan vẫn dán mắt vào chiếc điện thoại, mặc cho mọi người đang bàn tính chuyện du lịch sắp tới. Bản thân em cũng chẳng mấy hứng thú khi phải ra ngoài... Mà không có Kim Doyoung.

"Junghwan, em có đi không?"

Park Jihoon lên tiếng hỏi khi thấy dáng người to lớn ấy cứ mãi mê với chiếc điện thoại mà không để tâm gì đến mọi người xung quanh. Khẽ chạm một tay lên vai khiến em giật mình mà bất giác quay lại, sau đó lại tiếp tục quay đi mà chơi điện tử rồi trả lời bâng quơ cho xong.

"Em chưa biết nữa."

Park Jihoon thở hắt ra một hơi rồi lắc đầu sau đó quay sang phía Doyoung: "Thế còn em thì sao?"

"Ưm... Dạ cũng được, lâu rồi em cũng chưa được ngắm biển."

Lần ngần đây nhất chắc là kỷ niệm hai năm yêu nhau của em và cậu thì phải.

"Em đi."

So Junghwan bất thình lình lên tiếng, mặt thì vẫn cúi gầm xuống chiếc màn hình điện thoại. Thấy mọi người im lặng không nói cũng chẳng rằng, em liền ngước mặt lên quay lại phía sau nhìn rồi thong thả nói tiếp.

"Do em cần không khí thư giản để chuẩn bị cho đồ án."

So Junghwan đúng thật là rất biết viện cớ, dẫu có thốt ra những lời như thế nhưng thứ mà em có dành cả đời này để cố gắng chối từ cũng không thể đó là trái tim.

Đúng, miễn là Kim Doyoung thì dù có ở bất kì nơi nào em cũng sẽ xuất hiện cho bằng được.

Ấy thế nhưng lời viện cớ của em lại là con dao hai lưỡi khiến cho người kia thấy đôi chút chạnh lòng.

[HwanDo] Sơ TìnhNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ