Ở thế giới không có Jung Jaehyun

418 45 0
                                    

Lee Taeyong kể từ hôm đón tôi trở về nhà riêng liền biến mất một mạch mấy ngày liền. Ở trong nhà, rèm đóng kín, cửa khóa trong, không có ánh sáng hóa ra lại có thể mang lại cảm giác an toàn đến thế.

"Taeyong, có khi tớ quay lại Mỹ định cư đấy, lâu lâu cậu qua đó thăm tớ được không? Chứ tớ nhớ cậu lắm!"

Ngậm một miệng cháo, lúng búng nói chữ được chữ mất, ngả đầu vào bờ vai không rộng lắm của người ngồi ghế lái, hiện tại tôi chỉ còn chừng này thôi.

"Ở Mỹ có gì tốt hơn Hàn Quốc sao? Ở Mỹ có kiếm được người nào đẹp hơn tớ không? Ở Mỹ có người giao hoa nào ăn mặc sành điệu hơn người lúc nãy không? Doyoung à, trân trọng những thứ cậu đang có đi, một mình Jung Jaehyun vẫn chưa đủ hả? Đòi sống đòi chết về đây, đến nước này rồi lại từ bỏ?"

"Nói thì dễ lắm..." - Được rồi, tớ ngồi thẳng lưng rồi đây, Lee Taeyong cậu đừng đả kích tớ nữa!

"Thật ra tớ tin vào nhân phẩm của Jung Jaehyun còn hơn tin cậu đấy, nhưng tớ là bạn cậu nên tớ phải bênh vực cậu. Mà cậu cũng biết rồi đấy, Jung Jaehyun được săn đón như thế nào, không lo mà giữ chặt đi!"

Nước mũi chảy ra nhiều quá, sụt sịt hút lại mãi mà không lên, tôi với tay rút tờ khăn giấy, tiện lau luôn hai bên hốc mắt, thà làm ngơ luôn ngay từ đầu thì có khi giờ vẫn còn yên ổn rồi. Kim Doyoung bây giờ đang rất hối hận, trông Jaehyun buồn như thế nào lúc tôi quay người đi. Nếu có cơ hội, tôi nhất định phải dặn dò cậu ấy thật kỹ, nếu tớ có đang rối trí, bực bội, khó chịu, lớn tiếng thì cậu hãy bao dung nắm lấy tay tớ, ôm tớ thật chắc, lúc đó, dù có phát điên đến mức nào, lỗi lầm đến mức nào cũng sẽ ngừng lại hết. Và xem đi, lại có người vừa ảo tưởng nữa rồi, mày làm ra từng đấy chuyện rồi còn mong có thể làm lại hả? Đồ tham lam!

Taeyong hỏi dò tôi nhiều lắm, cầm chắc là muốn biết lí do tại sao lại không bám lấy Jaehyun mà chạy đến nhà riêng sống. Cơ mà đến tôi cũng không thể cứu nổi chính mình, tôi không muốn Taeyong bị cuốn vô vòng luẩn quẩn này một lần nữa. Thế nên cậu ấy bỏ mặc tôi luôn, mấy ngày liền ở căn nhà trống cũng không hỏi thăm lấy một câu.

Căn nhà riêng này ở trung tâm thành phố, gần với công ty nhà Jung, những tưởng không còn cần đến nữa, ai mà biết bây giờ chỉ có thể dựa vào nó, lén lút sau tấm rèm cửa canh giờ Jaehyun đi làm. Phải chăng tôi đã để lại kích thích quá lớn hoặc có thể do tôi mệt đến hoa mắt chóng mặt làm đến cái bóng cũng không thấy.

[Mạng xã hội]

(ᓀ‸ᓂ)

Dạo này có gì mới không~

[0~0]

Omg, dạo này giám đốc không đến công ty nên tụi em cũng không biết thêm được gì

(ᓀ‸ᓂ)

Vậy à

[0~0]

Nhưng mà anh Kim, hôm cuối cùng em thấy giám đốc là hôm họp cổ đông, buổi tối giám đốc ở lại tăng ca đến đêm, lúc em đi qua phòng có nhìn lén thấy giám đốc chỉ ngồi bất động thôi, còn nhìn mãi vào khung ảnh trên bàn rồi xoay nhẫn nữa.

JAEDO - Chồng Tôi Thu Ong Hút BướmNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ