Ngọc Quý và Lai Bâng cùng sinh chung một năm, một sợi dây vô hình nào đó đã gắn kết cả hai cùng nhau bước đi đến khi trưởng thành. Cả hai tôn trọng nhau, quan tâm nhau, luôn bên nhau và có thể hi sinh vì nhau. Ai cũng cho rằng nữa kia là định mệnh cuộc đời mình, là thế giới của nhau.
Hai mươi năm cùng nhau, chưa hề rời xa nhau, đếm cứ đếm từng giờ trôi qua, hình bóng của anh như đã in sâu trong tâm trí em, em chẳng biết tình cảm đã nảy nở từ lúc nào. Em ôm gối ôm vào lòng, con tim em thổn thức, là vì em yêu anh đã rất lâu, từng ngày qua mà có lẽ anh chẳng hay chẳng biết. Tình yêu nơi em vẫn cứ luôn chầm chậm ở phía sau, em vẫn luôn đợi anh ngỏ lời.
Ngọc Quý nằm gọn trên giường, em lăn qua lăn lại suy nghĩ rất nhiều về những chuyện gần đây. Em đã từng sợ rằng anh chẳng thích em, nếu em thổ lộ ra thì cái quan hệ này cũng chẳng còn nữa, những kí ức đẹp đẽ của tuổi thơ ấu cũng chỉ khép lại ở đây, ở cái ngưỡng cửa tuổi hai mươi.
Bây giờ thì coi như em đã xác định được tình cảm của anh, nhưng em lại sợ ngỏ lời. Em phân vân lắm, anh sẽ đồng ý có đúng không, em không chắc chắn nữa. Em muốn nói ra nhưng nếu tình cảm giữa cả hai không được chấp nhận thì sẽ thế nào đây. Mẹ của anh cũng từng nói với anh rằng cái độ tuổi này thì bà muốn có cháu bế. Em đột nhiên đau lòng rồi ngồi dậy.
Có lẽ em vẫn nên xuống nhà uống chút nước cho tỉnh táo, để không nghĩ lung tung nữa.
----
Bây giờ là hai giờ chiều, Quý hôm nay rảnh nên ở nhà, em đi xuống nhà uống nước thì thấy mẹ Bâng ngồi xem phim. Em đi đến ngồi bên bà để xem cùng, em thấy bà cứ dùng cây trâm mà chọt chọt vào đầu.
"Dì ơi, dì có tóc bạc rồi hửm?" Em tò mò hỏi.
"Dì có vài cọng thôi à, chứ dì con trẻ lắm đó nghe chưa, không có trêu dì."
Em thấy người dì hàng xóm kính yêu của mình biện hộ mà cười tủm tỉm, từ nhỏ đến bây giờ bà luôn chăm sóc em từng chút một, bà luôn là người theo sau em, nhìn ngắm quá trình em trưởng thành. Em xem bà như một người mẹ vậy, yêu thương bà vô bờ bến. Đột nhiên, em cảm thấy tình yêu của mình có lỗi với bà, em rất bức rứt.
"Con nhổ tóc sâu cho dì nhé?"
Nhìn đứa trẻ trước mắt ra lời đề nghị, bà cũng vui mừng mà gật đầu. Bà thích có con cháu quan tâm đến bà như thế, nhưng Lai Bâng chỉ mãi biết học và kiếm tiền, bà tủi thân lắm.
Cả hai ngồi cùng nhau nói nhưng câu chuyên bâng quơ, tuy không có ý nghĩa nhưng nó lại giúp cho tâm trạng cả hai người khá hơn rất nhiều. Em đột nhiên nghĩ đến những vấn đề về tình cảm, rồi một câu hỏi từ những suy nghĩ trong đầu thoáng chốc ra khỏi miệng em.
"Dì ơi, nếu con thích con trai thì con phải làm sao đây hở dì, dì có ghét con không."
"Dì có lúc nào là không thương con đâu, nhìn dì vậy thôi chứ dì luôn luôn tiếp thu những thứ mới mẻ đấy nhé. Tình cảm giữa những người đồng giới chẳng sai đâu con, cái đó bản thân con phải quyết định, không một ai có thể cấm cản được đâu."
"Con.. nếu.." Em ngập ngừng, không dám nói nữa, em sợ nếu nói ra em sẽ làm tổn thương người dì luôn bao bọc em.
"Con thích thằng Bâng nhà dì đúng không con."
BẠN ĐANG ĐỌC
[ sgp ] thanh lam
Short Story" em, em bước đến, tựa như cơn gió đầu hạ, một chút ấm áp và thoáng chút đau buồn. " Câu chuyện 1: Tình đơn phương và tình cũ ( Couple chính: Khoa Quý ) Câu chuyện 2: chỉ có thể là bạn ( Red - Bâng - Quý ) Câu chuyện 3: Euphoria ( Bâng Quý ) Rồi s...