Chương 7

306 34 4
                                    

Edit: Mùa Thu Của Cỏ Dại

        16.

        "Không phải việc của anh?" Ngực Chu Tri Lâm phập phồng hai cái, nhìn qua là tức giận. Ánh mắt anh ấy âm trầm, là bộ dáng tôi chưa từng thấy qua, cứng rắn nói: "Cái gì không phải việc của anh? ”

        Anh ấy từng bước ép sát tôi, trên khuôn mặt giống tôi hiện ra cảm xúc phẫn nộ, rất dùng sức nắm chặt tay tôi đang cầm thuốc, sau khi đoạt lấy túi xách, giơ lên, nói: "Uống loại thuốc chống ung thư này, cũng không phải? ”

        Cổng bệnh viện có rất nhiều người qua lại, có mừng rỡ, cũng có khuôn mặt đầy sầu muộn.

        Thanh âm Chu Tri Lâm có chút lớn, khiến người qua đường ghé mắt. Tôi cảm thấy xấu hổ và khó xử, quay mặt đi và không muốn cãi vã với anh ấy về vấn đề này.

        "Chu Tri Lâm, anh đừng náo loạn trên đường " Tôi hạ giọng cố nói lý lẽ với anh ấy: "Tôi uống thuốc gì là việc của tôi, vốn không liên quan gì đến bất cứ ai."

        "Vậy Tống Phi đâu?" Chu Tri Lâm cười nửa miệng, con ngươi nhìn chằm chằm tôi, lời nói sắc bén, mang theo tính công kích: "Có phải hay không chỉ liên quan tới Tống Phi? ”

        Tôi đã bị nghẹn họng bởi lời nói của anh ấy.

        Nói thật, sau khi tốt nghiệp đại học, tôi và Chu Tri Lâm ít tiếp xúc, tổng cộng số lần gặp mặt cũng không vượt quá hai bàn tay.

        Anh ấy đã chọn ra nước ngoài để nghiên cứu thêm, định mệnh không cho tôi cùng anh ấy trên cùng đường.

        Thật lâu rồi tôi không ở chung với anh ấy lâu như vậy, không rõ vì sao cảm xúc của anh ấy phập phồng lớn như vậy, càng không rõ, vì sao biết tôi bị bệnh, anh ấy liền làm ra bộ dáng cả bầu trời đều sụp đổ.

        "Anh mới là anh của em , Chu Tri Viễn." Anh ấy giữ vai tôi, sức lực lớn đến nỗi tôi cảm thấy đau đớn.

        Hốc mắt Chu Tri Lâm đỏ lên, trong con ngươi rõ ràng phản chiếu ra bóng dáng của tôi, trong lời nói của anh mang theo chút run rẩy, lặp đi lặp lại: "Anh mới là anh của em ”

        17.

        "Tôi không uống sữa." Tôi đẩy cái ly Chu Tri Lâm đưa tới, nhíu mày, nói: "Cà phê là được rồi. ”

        Chu Tri Lâm nhìn tôi, không nói lời nào.

        Cùng anh ấy nhìn nhau một lúc lâu, tôi lại lặng lẽ kéo chiếc ly ấy về mình, cầm lên nhấp một ngụm, không dám nhắc lại hai chữ cà phê.

        "Chuện đó xảy ra khi nào."

        Chu Tri Lâm lúc này lại khôi phục bình tĩnh cùng lạnh nhạt trong trí nhớ của tôi, giọng điệu bình tĩnh, giống như người vừa mới mất khống chế đến gần như rơi lệ trước mặt tôi không phải anh ấy.

        Anh ấy dừng một chút, có vẻ miễn cưỡng khi nói ra từ đó, tiếp lời: "Em... Bệnh dạ dày. ”

        "Bệnh cũ, dạ dày tôi vẫn luôn không tốt." Tôi đã cố gắng thả lỏng hơn một chút, để cho bầu không khí không quá nặng nề, luôn thấy mình như một tù nhân bị thẩm vấn: "Thật ra cũng không có gì, không nghiêm trọng như anh nghĩ. ”

        Anh ấy ngồi đối diện tôi, mím môi không nói một lời. Trông điềm tĩnh và đáng tin cậy, có lẽ phù hợp với tiêu chí lựa chọn bạn đời của bất kỳ người nào.

        Hơn một lúc sau, anh hỏi, "Bác sĩ nói gì?"

        Tôi cúi đầu, ngón tay mân mê mép cốc nhẵn nhụi, đầu óc chuyển nhanh nên nói như thế nào : "Tình huống rất tốt, bác sĩ nói rất lạc quan, nếu may mắn còn có thể sống năm sáu năm. "

        Mẹ kiếp, nói ra bản thân tôi cũng không tin.

        "Chu Tri Viễn." Chu Tri Lâm gọi tên tôi, hiển nhiên là lại sắp tức giận, trong giọng nói đè nén cảm xúc mãnh liệt: "Đừng lừa anh. ”

        Tôi nhắm mắt lại, như thế nào cũng vô pháp đoán chừng sự tình sẽ đi theo hướng này.

        Đối với Tống Phi vừa hèn mọn vừa sợ thì được, nhưng đối với tình địch theo nghĩa khách quan cũng sợ như vậy.

        Thỏ nóng nảy sẽ cắn người, đời tôi sống không bằng một con thỏ.

        Rõ ràng trong lòng nghĩ có thể cách xa anh ấy bao nhiêu thì cách xa bấy nhiêu, nhưng cuối cùng lại bởi vì một giọt nước mắt chưa rơi liền đem toàn bộ những lời đã chuẩn bị xong nuốt về trong bụng.

        Chần chừ là thua, tôi vừa tỏ ra một chút mềm lòng, liền không hiểu sao bị anh ấy kéo vào quán cà phê nói muốn nói chuyện với tôi một chút. Đến lúc phản ứng lại thì cái gì cần nói thì đều đã nói, không sót cái gì, liền xém nữa tôi đã bán đứng mình.

        "Tống Phi biết không?" Anh ấy lại hỏi tiếp.

        Tôi ngước mắt lên, dưới cái nhìn chăm chú của anh ấy " Ah" một tiếng, đặt chiếc cốc trong tay xuống, cuối cùng lắc đầu, nói: "Không biết."

        " Anh đừng nói với em ấy ". Nghĩ nghĩ một chút, tôi không yên tâm dặn dò anh ấy, nói thêm: "Tôi không muốn em ấy lo lắng." ”

        Chu Tri Lâm vô cớ cười nhạo một tiếng, lạnh lẽo hỏi ngược lại: "Cậu ta sẽ lo lắng em? ”

        Tôi không có gì để nói.

        Anh ấy nói xong sắc mặt không tốt lắm, đại khái cũng nhận thấy được ngữ khí của mình có chút gấp gáp. Chu Tri Lâm đứng lên, đưa lưng về phía tôi, bóng dáng dừng lại một chút, sau đó nói: "Anh sẽ tìm bác sĩ tốt nhất cho em. ”

        "Anh mặc kệ em nghĩ như thế nào, chuyện này nhất định phải nghe theo anh."

      

[EDIT-HOÀN] TA ĐI RỒINơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ