Hôm nay cả công ty được một phen giật mình. Tổng giám đốc băng lãnh của bọn họ hôm nay lại có biểu hiện khá kì lạ, người điềm đạm như hắn hôm nay lại hớt hãi chạy ra khỏi công ty, đến nỗi mà quên đồ rồi luống cuống chạy đôn chạy đáo như tên ngốc.
Nhân viên đều trố mắt đầy hoài nghi nhìn hắn ta, chỉ riêng Ý Nhiệm - phó giám đốc bình thản với chuyện này.
Nghe đâu, hôm nay 'người ấy' gọi bảo được nghỉ 5 ngày nên ai đó vui sướng quá, hớn hở chạy đi rước người ta tận nơi đó.
" Phó Tổng, hôm nay giám đốc có chuyện gì thế chị? " Hạo Hiên - thư kí của hắn trên tay cầm tách cà phê chưa kịp đưa cho hắn thì người đã biến mất, lật đật chạy theo thì thấy hắn ra khỏi cửa.
" Là 'vợ' gọi. " Ý Nhiệm đưa tay xoa đầu tên nhóc con này một cái rồi quay đầu đi.
Hạo Hiên hình như cũng biết người đó là ai, trên mặt tỏ vẻ khinh bỉ, thê nô quá.
.
Ở một nơi khác, Ngô Bỉ đang lái xe đến doanh trại với tâm thế hết sức phấn khởi. Đã ba tháng rồi Tô Ngự mới được nghỉ, Ngô Bỉ đây là nhớ chết đi được, phải nhanh nhanh một chút.
Ngô Bỉ dừng xe trước doanh trại, vừa mở cửa xe đã có người đến chào hỏi.
" Chào Ngô Tổng, anh cứ để xe ở đây, sẽ có đưa vào đãi đổ, còn thủ trưởng ở kia, sân bóng rổ đấy ạ." người nọ cuối người chào hắn cũng lịch sự chào lại, Ngô Bỉ không cần hỏi người nọ liền chỉ nơi Tô Ngự đang có mặt.
" Cảm ơn cậu." Ngô Bỉ gật đầu một cái tỏ ý cảm ơn, song đi thẳng đến sân bóng rổ.
Nhìn bên ngoài có vẻ hắn điềm đạm từng bước không nhanh không chậm đi đến đó nhưng trong lòng thật sự muốn bay đến đó nhanh hơn càng tốt.
Có một vài người đang ngồi nghỉ, thấy Ngô Bỉ đi đến liền đứng lên chào, sau đó còn muốn gọi Tô Ngự vào nhưng hắn khua tay.
" Không cần không cần, tôi ngồi xem cậu ấy một chút."
Nói xong thì tuỳ tiện tìm đại một chỗ ngồi nào đó, đặt mông xuống liền hướng mắt vào Tô Ngự.
Nhìn Tô Ngự chơi bóng rổ, khiến một loạt hình ảnh chạy quanh đầu hắn. Những hình ảnh hắn cùng cậu chơi bóng rổ thời cao trung, những chàng thiếu niên đầy nhiệt huyết, ước mơ, năm mười tám tuổi cùng nhau chơi cùng nhau học, khoảng thời gian hoàn toàn chẳng thể quay lại. Bọn họ bây giờ với năm mười tám tuổi có quá nhiều điều khác nhau, nhưng may mắn là hiện tại và trước kia họ đều bên nhau, và chắc chắn tương lai vẫn còn bên nhau.
Cậu nảy giờ vẫn hăng say chơi bóng rỗ, triệt để không thấy có một người đang dán mắt lên người mình, sau có người thấy Ngô Bỉ đã ngồi đó khá lâu thì huých vai Tô Ngự rồi chỉ về hướng người đang chăm chú nhìn cậu.
Tô Ngự thấy người liền buông bóng chạy về phía hắn, không kiềm mà được nở một nụ cười rạng rỡ, nụ cười hệt như năm mười tám tuổi.