1.

112 13 0
                                    

"Dạo này tôi toàn mơ đến cái chết. Tôi mơ về nó nhiều đến nỗi cảm giác như tôi thực sự muốn chết vậy. À, tất nhiên là tôi chẳng dám chết đâu, nhưng nó cứ lởn vởn trong đầu mãi, rằng tôi quá tệ để sống tiếp...".

19h14 , Ngày 7 tháng 9 , năm 2020

Hôm nay là thứ năm , đường phố Seoul về đêm khá vắng vẻ và tĩnh mịch nhưng người vào Haven Cafe vẫn khá đông, chủ yếu là tụ tập nói chuyện tán gẫu với bạn bè. Thỉnh thoảng còn có vài ông chú vô gia cư đã say mèm, chân bước chân xiêu bước vào ngồi trước quán và ngủ ngay đó. Trường hợp này tôi phải nhắc nhở họ rời đi hoặc nếu không được thì phải gọi cảnh sát đến giải quyết. Tôi cực kỳ ghét mùi của những người say xỉn. Nó khiến tôi khó chịu một cách lạ thường , mà mãi lo nghĩ về chuyện đó khiến tôi phân tâm không biết từ khi nào.


Một lát sau , quán đã thưa khách hẳn , tôi cũng không còn nhiều việc để làm , liền ngồi vào ghế nghỉ ngơi một chút


Thế nhưng những suy nghĩ về người ấy đó lại xuất hiện: "Nhìn xem em lại gây ra chuyện gì rồi ? Ai sẽ chịu đựng em được cơ chứ? Em luôn làm phiền người khác, làm người ta khó chịu. Lẽ ra, tôi và em không nên quen nhau em có biết không hả !".

Đó luôn là lỗi của tôi, từ việc dính vào những rắc rối đến việc làm phiền mọi người giúp đỡ mình, gây gỗ với người tôi thương nhất , khiến cho mối tình vốn đã bền chặt bỗng dưng nứt vỡ , rồi chính tôi cũng phá hủy luôn mối quan hệ đó, khiến họ muốn tránh xa tôi. Tôi luôn nghĩ đến cái ngày mà xung quanh tôi, chẳng có em chờ tôi về, chẳng còn ai trao tôi nụ hôn ngọt ngào đó nữa. Mọi thứ diễn ra quá nhanh , ai muốn lại gần một đống rắc rối như tôi , không , nói đúng hơn là một kẻ thất bại như tôi cơ chứ ?

***


22h37, Ngày 10 tháng 9 năm 2020

Dạo này tôi cảm thấy mọi thứ đều là giả dối.

Tôi tự hỏi, trong số những người xung quanh tôi, có ai nói thật không. Họ nói dối từ lời nói, đến nét mặt. Tôi cứ như người thừa. Nhưng chẳng lẽ việc bộc lộ toàn bộ suy nghĩ thật sự ra, là sai sao? Việc tôi từ chối bước vào thế giới giả dối đó với họ, là sai sao? Họ gọi đó là "trưởng thành", là "người lớn", là "có trách nhiệm", là "lịch sự", hoặc bằng bất cứ mĩ từ nào họ có thể nghĩ đến. Nhưng, tôi gọi đó là dối trá.

Tôi không biết những cảm xúc tiêu cực này bắt đầu từ đâu, nhưng nó cứ lan nhanh trong lòng tôi như thế. Từng ngày, tôi cảm thấy chán ghét cả những người xung quanh. Tôi thấy được những thứ họ giấu diếm, tôi biết họ đang nói dối tôi. Họ đã muốn giấu, tôi cũng sẽ vờ như không biết.

Và tôi nhận ra tôi giả vờ rất giỏi.

Tôi nhận ra tôi đang trở thành những người mà tôi từng ghét: nghiện rượu, say xỉn, dối trá và đầy bí mật. Tôi không muốn giống họ, nhưng tôi cũng không biết phải làm thế nào. Vậy nên tôi chỉ muốn ở một mình. Bởi khi đó sẽ không ai nói rằng những điều tôi nghĩ thật vớ vẩn. Ở một mình thì những cảm xúc của tôi sẽ được an toàn.

Con người ta đối nhau qua những chiếc mặt nạ giả tạo, tôi tự hỏi trong đó có bao nhiêu cảm xúc là thật?

Ngày còn thơ trẻ, tôi đã từng nghĩ rằng chỉ cần đối xử thật tâm, thì sẽ gặp được những người thật lòng. Nhưng thế giới này khắc nghiệt quá. Người ta nghi ngờ sự thật tâm của nhau và cố gắng bôi đen sự chân thành của người khác. Nhưng hoá ra, tất cả chúng ta, cả những người dối trá và những người chân thật, đều chỉ là những kẻ cô đơn. Cứ dối trá cả đời, cứ chân thật cả đời; nhìn lại cũng chỉ có một mình mà thôi.

***

23h05, ngày 12 tháng 9 , năm 2020

Dạo này tôi toàn mơ đến cái chết. Tôi mơ về nó nhiều đến nỗi cảm giác như tôi thực sự muốn chết vậy. À tất nhiên, tôi chẳng dám chết đâu. Nhưng suy nghĩ đó cứ lởn vởn trong đầu mãi rằng, tôi nhớ em , nhớ người vẫn luôn bên cạnh tôi lúc tôi cần , luôn vỗ về tôi khi tôi căng thẳng, thế nhưng khi nghĩ về những thứ tôi đã gây ra cho em, làm tổn thương em, tôi nghĩ , quá tệ để nên sống tiếp. Và tôi cảm giác rất rõ ràng, có lẽ cuộc sống của tôi sẽ kết thúc trong sự cô độc.

// 𝓬𝓱𝓪𝓷𝓬𝓱𝓪𝓷𝓰  // ℯ𝓍  Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ