Dù cử động của cô Hải Ly không mấy rõ ràng, nhưng vẫn đủ để cậu bạn Mek nhận thấy. Cậu ta nắm chặt bàn tay mảnh khảnh, khuôn mặt lộ rõ sự hy vọng.
Mek: "Pheng à, cậu nghe thấy tôi nói đúng không?"
Cả căn phòng lặng thinh, hồi hộp chờ đợi động tĩnh. Nhưng tiếc thay cô bạn Pheng vẫn chưa thể đáp lời, nàng ta vẫn đang chật vật đấu tranh trước trạng thái "nửa tỉnh nửa mê". Rất muốn cất giọng sau khoảng thời gian "ù lì" ngắn hạn, nhưng lại không thể.
Còn về phía cậu, Mek không nản lòng mà dễ dàng bỏ cuộc, cậu tin vào những gì bản thân cảm nhận được.
Mek: "Đừng trêu tôi nữa, tôi biết là cậu có thể nghe thấy những điều tôi nói mà"
Maki: "Đừng vội nản Mek à"
Mek: "Tôi chắc chắn Pheng vẫn đang nghe những gì tôi nói"
Mek: "Vừa nãy cậu ấy có cử động mà"
Nai: "Đừng sốt ruột, tôi thấy cậu hơi căng thẳng quá rồi, thả lỏng đi"
Mek: "Tôi chắc chắn là Pheng đã cử động mà. Pheng à, nếu cậu nghe thấy tôi nói thì hãy ra hiệu thêm một lần nữa được không? Coi như là tôi xin cậu"
Lặng thinh chẳng lời hồi đáp, cậu bạn Mek lại rơi vào trạng thái suy sụp. Cậu mệt nhoài, có ý muốn từ bỏ.
Nhưng đâu ai hay biết, cô bạn Pheng đã và đang cố đấu tranh với hai thứ cảm giác "nửa tỉnh nửa mê" kia thế nào. Nàng ta bị giày vò trong chính thể xác mềm yếu của bản thân, chịu sự phiền toái bủa lấy ý thức.
⁎⁎⁎
Ngày lại qua ngày, âm thanh nhỏ giọt từ bình nước truyền vẫn mãi duy trì. Cậu bạn Mek thì vẫn ngồi bên giường bệnh lạnh lẽo, ôm mãi niềm hy vọng rằng cô gái nhỏ sẽ sớm tỉnh lại.
Cậu ngày ngày đan tay, hy vọng về một kỳ tích. Nhưng có lẽ hôm nay cậu đã thấm mệt, định buông bàn tay mảnh khảnh kia ra thì nó lại níu giữ tay cậu lại một cách yếu ớt. Không những chỉ riêng Mek, mà cả các cậu ấm cô chiêu có mặt tại đây đều thở phào nhẹ nhõm.
Mek: "Các cậu có thấy những gì tôi đang thấy không? Lần này tôi không bị ảo giác chứ? Pheng thật sự tỉnh rồi...Pheng tỉnh rồi..."
Mork: "Lần đầu tiên tôi thấy thằng anh mình vui đến mức này luôn đó"
Nai: "Dư hơi, đây là chuyện đáng mừng mà"
Mork: "Cũng đúng, Pheng tỉnh lại thì thằng anh tôi mừng là đúng rồi. Nhưng tôi nên gọi Pheng là bạn cùng khóa hay là 'chị dâu tương lai' nhờ?"
Mek: "Thế chẳng lẽ tao phải gọi Biw là em dâu tương lai, mày bớt nhảm hộ tao được không?"
Hugo: "Hai anh em nhà bây xàm như nhau, giờ này mà còn giỡn được, bảo sao chả bị gọi là rạp xiếc"
Đôi mắt đã nghỉ ngơi một thời gian dần chầm chậm hé nhìn. Mọi thứ xung quanh mờ ảo, dần được hiện rõ. Đưa nhẹ tầm nhìn qua người ngồi gần nhất, khóe môi xếch cong tỏa ra nguồn năng lượng tích cực hiếm thấy sau khoảng thời gian ngắn hạn.
