"Không tệ nếu tôi nói tôi đã thật sự tin vào tình cảm của cậu, Daniel Park."
Gã rít một hơi thuốc, như bao lần. Nhưng tiếc là người châm thuốc cho gã đã rời đi từ lâu.
Không còn những đêm nhàm chán nhìn nhau đến tận sáng, cũng vơi dần sự sầu não đợi chờ ngày mới lên.
Cậu đã rời đi, nhanh mà cũng thật chậm.
Từng ngóc ngách trong căn chung cư, không nơi đâu thiếu đi bóng hình của cậu. Dẫu gã nhận ra chưa bao giờ cậu thật sự xem đây là nhà.
Nó chỉ là nơi để gã ngã lưng khi vô tình nhớ đến.
Gun Park không phải kẻ sẽ thề thốt những lời đường mật sáo rỗng, chúng còn chẳng thực tế bằng mấy số không trong tài khoản của gã.
Nhưng gã lại cảm thấy trống rỗng phát sợ, chưa bao giờ vắng vẻ đến thế.
"Ây dô, chào buổi chiều." Goo Kim quơ tay đập cái bốp lên vai gã.
Gun vậy mà không tẩn lại thằng cha này phát nào, chỉ làm mặt lạnh leo lên xe.
"Giờ đi đâu?" Goo cầm vô lăng, hỏi.
"Sao cũng được."
Xời, giọng nghe như mấy bà thím đang buồn phiền vì tiền chợ tháng này không đủ vậy.
"Ê này, lâu lâu tôi với cậu mới đi chung xe đấy. Lo mà trả lời cho đàng hoàng coi!"
"Đi chết."
Vừa định nói "ok", Goo thấy mừng vì mình phanh kịp lúc.
"Cậu chán sống tới mức này rồi hả? Bộ đi thu tiền nợ cũng có thể khiến con người ta tìm tới cái chết ư?"
Chẳng lẽ con nợ có thể khiến tên này ngẫm nghĩ về cuộc đời, khiến gã ân hận vì những điều sai trái đã qua?
Có cái đéo, nằm mơ đi.
"Ê ê ê, gượm đã..."
Tên tóc vàng hắng giọng, kính mắt rơi xuống giữa mũi. Hai mắt hắn mở trừng trừng như sắp lọt ra ngoài đến nơi.
"Cậu, cậu...Thất tình hả?"
Gun cạn lời, tự mở cửa xuống xe. Ánh chiều tà chiếu xuống bộ vest đen sang trọng, dù nhìn thế nào cũng thật não nề.
"Gun, mắt đen! Thằng chó mắt đen!"
Goo cố gọi tên cộng sự chán đời quay lại, nhưng gã lại đón một chiếc xe khác đi mất. Mẹ, tự dưng làm người ta nổi máu hóng hớt thì lại bỏ đi.
Mà đã không moi được tin từ người này thì hắn đành tìm người còn lại thôi.
Cụp.
"Vâng, Daniel Park nghe đây ạ."
.
Chuyện là Daniel Park vừa chia tay tên người yêu ba năm của mình.
Không văng tục, không khóc lóc, cũng không níu kéo. Giữa họ hoàn toàn rõ ràng.
Dường như nó không phải điều bất ngờ gì. Daniel dọn đi ngay trong đêm, thậm chí không để lại dù chỉ một sợi tóc.
BẠN ĐANG ĐỌC
[GunDan] Chạy Tình, Tình theo.
FanfictionThời gian là liều thuốc chữa lành, mang những tâm hồn vụn vỡ về bên nhau. _ Author: Vì tôi sầu, nên các bạn cũng vậy.