chương 04

404 43 14
                                    

tình yêu mà mai việt dành cho tiến thành nhiều hơn nó tưởng tượng.

nghĩ đến cảnh một ngày nào đó ôm một cây đàn guitar ngồi trước mặt anh, bàn tay lả lướt dạo trên dây đàn để nghe ngân lên dưới tay mình những âm thanh mượt mà và tình tứ, nó đã nôn nóng đến việc mình sẽ tỏ tình anh như thế nào.

nhờ nỗ lực kiếm tìm tâm tư của bản thân cũng như sự hối thúc của quang anh và đức duy thì nó đã quyết định bằng mọi cách phải tỏ tình anh thành, ngay và luôn.

nguyễn quang anh hôm trước vừa mới dọa nó, rằng tại cùng thời điểm đó thì cũng có một người khác đang thích anh thành của nó. nhưng ông bạn đồng niên lại chẳng nói đích danh người đó là ai. nó đâm ra sốt ruột kinh khủng.

"để tôi nói bạn nghe. đúng thời điểm mà bạn đang thích anh tiến thành, thì cũng có một người khác cũng giống bạn, người ta cũng thích anh tiến thành của bạn đấy. tôi nói thế thôi, bạn làm nào thì làm" quang anh nhàn nhã nhâm nhi cốc cà phê sữa vừa được nhân viên phục vụ bưng ra.

"gì? còn có ai thích anh thành nữa?"

"chịu, nói ra mất hay. bạn tỏ tình anh thành rồi tôi nói cho mà biết, không thì đợi người ta đến tán tỉnh anh thành của bạn thì lúc đó bạn khắc biết"

sau câu nói đó, mai việt đã khôn hơn. nó bạo dạn hẹn anh đến nhà mình chơi.

"anh thành có muốn nghe em hát không?" nó cười hì hì trước cặp mắt tròn xoe của tiến thành.

dĩ nhiên là anh sẽ đồng ý rồi, nó biết anh thành của nó mà. và đây là lần đầu tiên mai việt hát trực tiếp chỉ cho một mình anh nghe, ít ra thì cũng không phải là "tra tấn" lỗ tai.

"hay không anh?" nó hất hàm.

"hay"

"anh thích bài này không?" 

"thích"

"thế thích em không?"

"thích"

lúc câu tỏ tình được nói ra, đồng hồ chỉ sáu giờ ba mươi phút tối. đó là giờ mà thành phố hồ chí minh bắt đầu sáng đèn.

chỉ đợi có vậy, mai việt liền cười toe toét, nó đắc ý nhìn tiến thành. hôm đó, nó cố ý ăn vận gọn gàng, ra dáng một người đàn ông hai mươi hai tuổi và chuẩn bị sẵn cây đàn guitar ngay phòng khách.

"e...em...em...thật sự rất rất thích anh. vậy anh có thích em không, anh thành?" nhìn thấy khuôn mặt ngờ nghệch của tiến thành, mai việt bỗng lúng túng. nó ấp a ấp úng không dám nhìn thẳng vào mắt anh, rồi nói câu tỏ tình mà nó cho rằng chân thành nhất.

không đợi tiến thành nghĩ thêm, mai việt vội lên tiếng giục, "anh, anh có thích em không?"

tất nhiên là những giây phút khởi đầu bao giờ cũng khó khăn, nhất là đối với người có tính cách hơi hướng nội như anh tiến thành của nó.

sau hai phút im lặng, nếu anh thành không thở hắt ra một hơi thì mai việt đã tưởng thời gian bị ngừng trôi.

"ừ...anh...cũng thích em"

khi quang anh nói rằng anh thành thích nó, nó đã sướng rơn hết cả. nhưng phải đến khi chính miệng anh nói thì nó còn muốn nhảy dựng lên.

[mikehydra] 520Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ