Ba tháng trôi đi, nhanh đến mức tôi cũng chẳng thể ngờ. Tần suất tôi gặp Phương Anh ngày càng ít dần, tôi không cố gắng tránh né Phương Anh làm gì, tôi biết càng tránh né tôi sẽ càng nhớ đến, càng để chị ở trong lòng, càng xem chị là tín ngưỡng.
Tín ngưỡng, tôn giáo hay gì đó, thật đẹp, hoàn hảo khi mang tên một người nào đó. Mang tên chị ấy càng thêm đẹp đẽ làm sao, tôi nhìn đám mây trắng trên bầu trời xanh, trôi đi, trôi đi như những ngày tháng trong cuộc đời.
Hôm nay là ngày cuối cùng trong nhiệm kì của tôi, Phương Anh và Đỗ Hà. Trước đây tôi vô cùng xúc động thế nào thì giây phút này đây tôi có cảm xúc còn hơn gấp bội, ngày ấy tôi nghĩ đơn giản chỉ là thi cho biết đây biết đó, đến lúc tôi nhận ra, ồ thì ra mình đã làm được và có thể đến mức này. Cảm giác tự hào khôn xiết, hôm nay nữa thôi, tôi đã không còn là "đương kim Á Hậu." Nhưng không sao cả, hành trình này kết thúc sẽ có một hành trình khác mở ra.
Tôi cảm thấy lo cho Đỗ Hà, đứa nhỏ này vô cùng nhạy cảm, chỉ cần nghĩ đến thôi tôi đã sợ lắm rồi. Tôi hay gọi vui nó là "bà hoàng cảm xúc", tôi có cảm giác thế giới này cũng không nhạy cảm bằng nó.
"Lương Linh, sao rồi? Hà đâu?" - Tôi ngửa đầu ra sau, xoa xoa hai bên thái dương.
Bỗng tôi nhận được ánh mắt trầm xuống đè nén của nó, tôi im bặt không hỏi đến nữa. Tự mình đi tìm vẫn tốt hơn, tôi thầm nghĩ.
Tôi đi dọc hành lang vẫn không thấy bóng dáng Đỗ Hà ở đâu, bất an cứ thế dồn nén, khi tôi thấy được bóng dáng ngồi xổm, đôi vai run lên từng hồi, chầm chậm bước đến.
Tôi thấy được, Đỗ Hà đang được Phương Anh vỗ về, vô cùng dịu dàng, từng chút từng chút. Nhẹ nhàng an ủi tâm trí và trái tim đứa nhỏ này, tôi cũng bước đến, ngồi xổm xuống đối diện với tầm mắt của hai người, tôi nghĩ mình đừng nói gì thì hơn, chỉ cần bên cạnh vỗ về đứa nhỏ này là được rồi, nhỉ?
Giọng Phương Anh thanh thoát từng lời thốt ra như ngọc, như ngà hay thứ mật ngọt rót vào tai. Từng câu từng chữ chầm chậm, rõ ràng nói ra chỉ mong bớt đi nỗi buồn trong lòng đứa em út mà chị hết mực yêu thương.
Tôi ngẩn ngẩn ngơ ngơ đắm chìm trong lời chị nói, trái tim tôi thổn thức, đập nhanh, như hồi trống khai giảng, thình thịch, thình thịch đến mức tôi cảm thấy chạnh lòng, tôi nửa muốn đối diện nửa lại không, im lặng khắc sâu đoạn kí ức này.
Một lúc lâu sau, Đỗ Hà cũng đã bình tĩnh trở lại, tôi nhìn Đỗ Hà một lúc lâu xác nhận đứa nhỏ ấy đã ổn định được cảm xúc, con bé này khóc to vô cùng, Lương Thùy Linh đang nhận chức trách là một MC, không thể nào dỗ dành được. Tôi ngẫm nghĩ, Lương Thùy Linh đã dùng cách nào để mê hoặc được đứa nhỏ này cũng thật tài đi. Lúc trước Đỗ Hà bị dư luận chỉ trích, tôi và Phương Anh đã vô cùng khổ sở vì chúng tôi nói mãi mà con bé chẳng có dấu hiệu dừng. Ấy vậy mà Lương Thùy Linh gọi đến dỗ dành một lúc con bé mít ướt trước mắt chúng tôi đã nín dứt không làm loạn nữa.
Phương Anh nhìn tôi, tôi cảm thấy chột dạ liền đứng dậy định quay đi, dù sao chúng tôi cũng nên chuẩn bị phần trình diễn của mình. Phủi phủi tay xong nhìn Đỗ Hà, nói:
BẠN ĐANG ĐỌC
|Phanh - Thỏ| Religion
Fanfictiontan vỡ Couple: Phạm Ngọc Phương Anh & Nguyễn Lê Ngọc Thảo Author: Artemis