4

284 23 6
                                    

Về đến tiểu khu mà em và Sae đang sống, Rin bảo tài xế dừng xe trước cổng để tự mình đi vào. Nơi này có an ninh khá tốt, nhà sẽ là một biệt thự nhỏ. Biệt thự xây theo kiến trúc phương Tây, thoáng đãng, gồm 3 phòng chính và 1 phòng khách. Có một khu vườn nhỏ bao quanh cả ngôi nhà. 

Trước kia khi mua nhà ở đây, vì để tiết kiệm nên em và Sae đã góp tiền lại mua chung một căn, như vậy bố mẹ cũng sẽ an lòng hơn thay vì để cả hai ở riêng. Nhưng thật ra Sae không thường ở nhà. Anh phải di chuyển thường xuyên để tham gia các trận đấu, có khi cả tháng trời cũng không trở về. Nhưng Rin biết một tháng này anh không về không phải vì bận rộn mà là vì trốn tránh em.

Không giống như Reo suy đoán rằng Rin sẽ mãi giữ kín tình cảm này của mình và mang theo em khi căn bệnh Hanahaki mang em đi. Một tháng trước em đã tỏ bày với anh, nhưng đã bị từ chối một cách không thương tiếc mất rồi. Nhưng điều đó cũng có nghĩa là căn bệnh này đã mất cách chữa trị nhẹ nhàng nhất.   

Nhưng thật ra việc hôm nay em gặp cậu bạn kia lại là may mắn ngoài mong đợi. Một khoảng thời gian ngắn ngủi em có thể thư giãn, có thể vui cười. Cảm giác này đã lâu lắm rồi nhỉ. Em luyến tiếc những điều này. 

Hít sâu rồi nhẹ nhàng thở ra một hơi. Có lẽ tương lai không có anh sẽ không khó khăn đến vậy. 

Với tay lấy chiếc điện thoại cũ trong túi quần, em gọi cho cậu bạn tóc tím. Có chút tội lỗi vì phải làm phiền giấc ngủ không mấy êm đẹp của cậu. 

Tít! Tít! Tít!

Sau ba hồi chuông người bên kia rốt cuộc cũng bắt máy.

"Rin?"

"Ừm, là em."

"Sao vậy? Sao lại gọi anh trễ thế này. Mà, không sao, dù gì anh cũng chẳng ngủ được. Mà giọng em có vẻ vui vẻ nhỉ." 

"Ừm, Reo à, em quyết định rồi, em sẽ tiến hành phẫu thuật." Em mỉm cười, ngẩng đầu lên nhìn ánh trăng đêm nay. Trăng đêm nay thật tròn, thật ấm áp làm sao.

"Thật sao?" Giọng Reo bên kia cũng trở nên vui vẻ hơn. 

"Thật."

"Em đang ở đâu đó? Anh nhờ Marg qua đón em đến bệnh viện."

"Anh bị ngốc đó à? Trễ như thế này rồi. Có gì cũng phải đợi ngày mai đã chứ."

"À, đúng vậy. Vậy em nghĩ ngơi đi, sáng mai tụi anh sẽ qua nhà đón em."

"Anh cũng đi à?"

"Đúng vậy. Anh cũng muốn ra ngoài một chút. Ở trong phòng bệnh riết thật nhàm chán mà. Với lại dù gì chỗ làm phẫu thuật cũng là một bệnh viện tư nhân khác, anh cũng muốn đến xem thử."

"Được rồi, vậy anh nghĩ ngơi đi. Em cũng sắp đến nhà rồi. Tạm biệt anh, Reo."

"Tạm biệt em, Rin."


Khi Reo cúp điện thoại thì cửa phòng bệnh cũng được mở ra. 

"Đã nghe xong điện thoại rồi sao?" Một người đàn ông từ bên ngoài bước vào, trên tay anh cầm một ly sữa đã được hâm nóng để giúp trợ giúp giấc ngủ.

Miss - SaeRin/NagiReo/KaiNessNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ