Chương 15

189 27 5
                                    

Takemichi hoang mang nhìn người con trai có vết sẹo dài ngang mắt cứ ôm chặt lấy mình, tay cậu chần chừ không biết nên đặt lên lưng người nọ hay không, chàng trai này ôm siết lấy rồi vùi mặt vào trong hõm cổ cậu không ngừng run lên, sau đó là vài tiếng nấc nhẹ, Takemichi cảm thấy trên cổ mình trượt xuống vài giọt nước ấm nóng.

"Này!! Kakucho? Mày bị gì vậy?"

Mikey nhíu mày khó chịu, toan nắm lấy cổ áo của Kakucho kéo ra. Thế nhưng Takemichi lại lắc đầu, ra hiệu cho hắn dừng lại, bây giờ hắn mới để ý trong mắt cậu là bao nhiêu dao động, mặt biển hằng ngày yên ả thả trôi nhè nhẹ giờ đây đã nổi sóng. Cậu nhẹ đặt tay lên lưng Kakucho, vỗ nhẹ từng cái.

"Cậu gì ơi? Cậu có chuyện gì sao?"

Kakucho vẫn không trả lời, thay vào đó lại run lên hơn nữa, Takemichi cảm thấy hắn càng khóc dữ dội hơn. Đột nhiên trong không khí lẫn mùi gì đó tanh tanh, khiến Takemichi mở to mắt, đồng tử co lại sợ hãi, vội đẩy mặt của tên đang bám trên người mình ra quan sát.

Đỏ, máu đỏ từ mũi của Kakucho chảy dài ra, khiến cho Izana từ nãy giờ đứng ở ngoài cũng ngỡ ngàng mà mở cửa lao vào tóm lấy Takemichi kéo ra khỏi vòng tay của Kakucho.

"Này!!! Mày làm gì Kakucho đấy??"
"Izana? Sao mày lại ở đây?"
"Không phải việc của mày! Sao Kakucho lại tự nhiên chảy máu mũi chứ??"
"Cái này..."

Lúc này Takemichi hít sâu một hơi, cổ tay đau nhức vì Izana nắm quá mạnh, cậu khẽ nhíu mày. Mikey thấy Takemichi đau liền đánh mạnh vào Izana khiến hắn thả cậu ra. Cổ tay trắng đã đỏ một mảng rồi.

Takemichi đã ngờ ngợ ra chuyện này rồi. Cậu nhẹ nhàng tiến lại gần Kakucho, dùng chiếc khăn tay lau nước mắt của Kakucho, sau đó là máu mũi, ngón tay như có như không vuốt ve qua vết sẹo, run run kiềm nén như sợ làm đau hắn. Kakucho hốc mắt đỏ hoe, cánh tay không tự chủ lại ôm cậu lần nữa, hắn siết lấy eo của Takemichi, giọng nghẹn ngào.

"Bakamichi... Xin lỗi..."
"M-mày... Nhớ ra rồi à?"
"Xin lỗi..."
"Sao lại xin lỗi? Mày không có lỗi, Kaku - chan."

Takemichi khẽ chạm nhẹ vào gò má hắn, hạ tầm mắt che giấu sự khó nói trong đó, giọng lạc đi thấy rõ. Cậu cười nhẹ nhưng chứa đầy sự chua xót, khóe mắt cùng chóp mũi đều đỏ lên rồi. Kakucho đau lòng vươn tay muốn xoa xoa đầu cậu an ủi nhưng lại sợ chạm vào rồi cậu sẽ biến mất lần nữa, cánh tay cứ vươn lên rồi hạ xuống. Takemichi khóc, từng giọt nước mắt rơi ướt cả khuôn mặt, cậu hạnh phúc, đau đớn, kí ức xen lẫn ùa về trong phút chốc.

"Mày không sao cả... May quá..."

Cậu thấp thỏm lo âu lúc ngửi được mùi máu tanh tưởi kia, cứ sợ rằng Kakucho sẽ chết đi dù Mikey là bằng chứng sống cho việc cậu đã bị lừa, đâu ai biết được mấy tên cấp cao trên kia còn muốn trêu đùa cậu cái gì nữa chứ. Nhưng sau lần này, có lẽ cậu sẽ chắc chắn hơn. Mikey đau lòng nhìn Takemichi khóc, vội xen vào gạt nước mắt cho cậu, Kakucho luống cuống dỗ dành.

"Bakamichi... Đừng khóc... Làm ơn."

Cả ba cứ tao đau lòng mày đừng khóc ở một góc riêng, bỏ mặt Izana chảy hắc tuyến bơ vơ bên kia. Hắn thở dài, giờ có nên lên tiếng phá vỡ cái bầu không khí đầy màu hồng này không nhỉ? Nếu không chắc chỉ có mình hắn không hiểu cái tình thế này là sao

TẠM DROP [AllTake] Nơi Đây Có Bán Kỉ Niệm - Café Màu NắngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ