Dịu dàng

1.5K 53 7
                                    

Tác giả: Weibo @允许普通不普通

Tên do người dịch đặt

Giả sử cảnh bên mặc trì lúc đó thứ mợ thổi không phải ngón tay :)))

------------------------------------------------

Nhũ hoa trên ngực Thượng Quan Thiển bị cắn, cảm giác tê dại từ cái nghiến răng của hắn truyền khắp toàn thân, nàng không khỏi ngả người ra sau, nhưng bộ ngực ngọc tròn trịa lại bị đẩy về phía trước. Điểm nhạy cảm bị chiếc lưỡi khéo léo liếm qua liếm lại một lượt, da dẻ trước ngực đã ướt đẫm, Thượng Quan Thiển thế mà không đành lòng đẩy đầu hắn ra, bởi vì nhiệt độ trên môi lưỡi hắn quá thoải mái.

Ngực bên kia bị hắn dùng tay đẩy vào giữa, mềm mại chạm vào mặt nam nhân nhưng nhũ hoa lại không chạm được đến chóp mũi hắn. Bàn tay to dễ dàng che lấy ngực ngọc, tùy ý nhào nặn, đỉnh ngọc trong tay hắn đong đưa thành sóng. Một bên môi lưỡi cắn mút, một bên thô ráp xoa bóp, hai kích thích một khô nóng một ướt át khiến phía trước Thượng Quan Thiển càng thêm sưng tấy.

Thượng Quan Thiển kích thích đến hưng phấn, động tác của Cung Thượng Giác đột nhiên dừng lại. Hắn vùi nửa khuôn mặt sâu trong ngực nàng, đáng lẽ phải là một khung cảnh gợi tình, thế nhưng lại có lệ trào ra từ khóe mắt. Thượng Quan Thiển đưa tay nhẹ nhàng vuốt tóc Cung Thượng Giác, lần đầu tiên nhìn thấy hắn mềm yếu như vậy, lòng nàng nhũn ra, đột nhiên muốn làm gì đó cho hắn.

Thế là nàng tách người ra, quỳ xuống, ngước nhìn hắn từ dưới lên trên.

Ngón tay cái của nàng cẩn thận lau đi những giọt nước mắt trên mặt hắn, nhưng thứ nàng nhận được lại sự sắc bén đột ngột: "Nàng lại tự tiện phỏng đoán tâm ý của ta?"

Nàng không giận, cũng không sợ, chỉ mỉm cười đưa bàn tay đẫm nước mắt hướng về dưới thân hắn.

"Cung Nhị tiên sinh thoạt nhìn đáng sợ" - nắm lấy thôi cũng đáng sợ, khi nàng chạm vào hắn qua lớp y phục, vẻ mặt thoáng giật mình, nhưng rất nhanh lại cười lên, thành kính nhìn hắn - "thật ra rất dịu dàng".

Phục vụ phu quân cởi y phục, đây là khóa huấn luyện bắt buộc đối với các tân nương của Cung Môn. Nàng cởi bỏ y phục hắn, loại bỏ các chướng ngại vật một cách gọn gàng.

"Ma ma dạy ta, lúc phu quân tâm tình không tốt", nàng nhìn thứ đáng sợ nổi đầy tĩnh mạch trước mặt, "sẽ thế này." Nữ tử há miệng, ngậm thứ kia vào miệng, dùng đầu lưỡi xoay tròn, đồng thời quan sát phản ứng của Cung Nhị.

Cung Thượng Giác nhìn nàng ngậm vật dài kia vào miệng, dục vọng trong mắt ngày một sâu, cảm giác mềm mại từ thân dưới truyền đến, ngứa ngáy tê dại, khiến chỗ kia càng thêm huyết mạch sôi trào. Hắn nghiến răng quay đi chỗ khác, yết hầu lên xuống, kìm nén sự thôi thúc muốn đưa vào miệng nàng.

Thượng Quan Thiển lại không nhận ra điều gì bất thường, chỉ tập trung vào bảo bối trong tay. Từ đầu, dọc theo những đường gân nhô ra, hôn xuống dưới. Miệng nàng quá nhỏ, không thể chứa nhiều hơn nên chỉ có thể dùng tay xoa bóp nhẹ nhàng. Phản ứng của Cung Nhị quá lạnh nhạt, nàng bắt đầu bất an, như có như không mà dùng răng cắn nhẹ phần đầu.

Chất lỏng đục tràn đến, nàng nếm thấy vị tanh trước khi xuất ra, mơ hồ tách khỏi, kéo theo một sợi chỉ bạc giữa miệng nàng và đầu vật kia.

"Ưm?"

Tân nương chưa trải thế sự có vẻ hơi choáng ngợp trước tình cảnh trước mắt. Nàng ngẩng đầu nhìn hắn, giống như chờ đợi chỉ thị tiếp theo, nhưng cảnh xuân trên ngực nàng lại càng giống một lời mời lấy lùi để tiến.

Cung Thượng Giác ẩn nửa khuôn mặt trong bóng tối, cuối cùng chậm rãi ngẩng đầu, mở miệng, thanh âm có chút khàn đục: "Lại đây."

Thượng Quan Thiển ngoan ngoãn đứng dậy, ngồi vào lòng Cung Thượng Giác, không ngờ hắn lại nắm lấy cổ tay nàng, xoay nàng lại. Thượng Quan Thiển chưa kịp phản ứng, hai tay đã bị hắn giữ chặt xoay lưng, buộc phải quỳ xuống trước mặt hắn.

"Hưm...ha...." Nàng không dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ có thể cau mày tủi thân, ủy khuấn nói "Công tử, ngài làm ta đau rồi."

Cung Thượng Giác thế mà đẩy y phục nàng sang một bên, đưa tay dọc theo xương cánh bướm trên lưng nàng, vừa chạm đến eo hông nàng bóp một cái. Nàng mất cảnh giác, kêu lên một tiếng.

Băng giá trên mặt Cung Thượng Giác vẫn chưa có dấu hiệu tan đi, hắn từ chiếc giường thấp đứng dậy, thứ nóng bỏng dưới thân không chịu nổi nữa, tùy ý vén hai vạt dưới thân, không chút đắn đo đâm vào tiểu huyệt.

Gạch lát khô khốc, đau nhức từ phía dưới truyền đến, Thượng Quan Thiển nhịn không được vặn vẹo eo về phía trước, muốn thoát ra nhưng lại bị người phía sau giữ chặt hai chân, kéo lại càng gần. Thân dài của hắn quá to, nàng khó lòng tiếp nhận hết được. Nàng quay đầu, nhìn hắn như thể sức chịu đựng đã đạt đến giới hạn, thế mà lại không đổi lại được một chút thương cảm nào.

Hắn dường như hài lòng với phản ứng này, tựa như mỉa mia mà cười: "Còn cảm thấy ta dịu dàng không?"

Thượng Quan Thiển lập tức rưng rưng nước mắt, một tiếng "Đau", phát ra khỏi miệng lại chỉ còn những âm tiết rời rạc.

"Thẳng người lên." Hắn lạnh lùng ra lệnh. Quỳ xuống, sẽ dễ chịu hơn một chút. Ẩn ý của nửa câu sau, hắn cuối cùng thế mà không nói ra.

Trong mặc trì, phản chiếu hai bóng người, tóc mai cọ xát, thái dương kề ấp, nước ao như tấm gương mùa thu, dần dần bị sóng xuân xáo trộn.

--------------------

Chúc các bà 20-10 vui vẻ.



Bạn đã đọc hết các phần đã được đăng tải.

⏰ Cập nhật Lần cuối: Apr 11 ⏰

Thêm truyện này vào Thư viện của bạn để nhận thông báo chương mới!

(Dạ Sắc Thượng Thiển) - 🔞Tổng hợp cảnh H 🔞Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ